Không ít người xì xào bàn tán, đua nhau suy đoán thân phận của Diệp Phàm. Người Tịch sẵn sàng từ bỏ danh tiếng để khiêu chiến anh, hận thù giữa hai bên phải sâu đậm đến mức nào đây?
Hàn Tử Di giật mình, chưa kịp hỏi thì Diệp Phàm đã bước xuống khán đài rồi.
Cô ấy lo lắng nói: “Chị Thanh Thanh, anh rể lên sàn đấu như vậy thì liệu có sao không?”
Hoắc Thanh Thanh cười một tiếng: “Yên tâm đi, anh ấy còn mạnh hơn cái tên hoa hòe hoa sói này nữa!”
“Ê, Hoắc Thanh Thanh, anh là anh trai của em, không biết tôn ti trật tự gì hết, cẩn thận ăn đòn đấy nhé!”
“Vả lại, em nói cậu ta mạnh hơn anh, nhưng phải đánh một trận thì mới biết được. Chưa lấy chồng mà đã bênh người ngoài rồi!”
Hoắc Nguyên Vũ bất mãn lẩm bẩm một câu, Hoắc Thanh Thanh lập tức giận sôi lên, véo mạnh cho anh ta một cái, làm anh ta đau đến mức nhe răng nhếch miệng. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Anh Diệp, người Tịch tìm ra cái thằng bị vứt bỏ ấy rồi, nếu hắn bị đánh chết, lát nữa sẽ bớt đi một màn kịch vui mất…”, Hàn Bách Hào ở bên cạnh cười nói.
“Ha ha, mong là hắn không bị đánh chết, không biết vì sao thằng đó lại chọc tới người Tịch nữa, kẻ thù đông như kiến vậy”, Diệp Tử Long trào phúng, mặc dù thực lực của đám người Tịch này khá được, nhưng vẫn kém xa tên Khum Pha mà hắn ta thuê với một cái giá cao ngất ngưởng.
“Diệp Phàm, nếu mày chủ động cúi đầu, theo tao về Bắc Hải Đạo sám hối, tao có thể tạm tha cho mày trong trận này”, đôi mắt của Kato Yehe như một con rắn độc, nhìn đăm đăm vào Diệp Phàm, chỉ cần anh có hành động gì khác thường là gã ta sẽ lập tức tung ra sát chiêu.
Diệp Phàm cười một tiếng, anh không đoái hoài gì tới câu nói của gã ta: “Nghe nói tên mày là Kato Yehe đúng không?”
Kato Yehe sửng sốt, gã ta không hiểu ý của Diệp Phàm, nhưng vẫn nói: “Đúng thế, sao mày biết?”
Gã ta rất thích cái tên Kato Yehe này, bởi vì nó có ý thơ, như hoa anh đào vậy.
“Ha ha, mày có biết là trong từ điển của Hoa Hạ, Yehe có nghĩa là bồ bịch, cũng có thể nói là con hoang không? Thì ra mày là con hoang…”
“Ha ha ha…”
Anh vừa dứt lời, dưới võ đài vang lên những tràng cười ầm ố.
Con hoang?
Diệp Phàm dám so sánh gã ta với con hoang?
Những tiếng chế nhạo chói tai vang lên khắp nơi, khuôn mặt của Kato Yehe tím tái hết cả lại, như ăn phải ruồi bọ.
“Ngu xuẩn!”
“Diệp Phàm, tao phải giết mày!”, khuôn mặt của Kato Yehe dữ tợn đến mức đáng sợ, gã ta giơ tay lên, định chộp lấy cổ Diệp Phàm.
Tiếng xé gió rít gào, nghe vô cùng chói tai.
“Hừ!”
Hai chân giẫm mạnh vào xuống mặt đất, Diệp Phàm bật người lên, lao về phía Kato Yehe như một quả pháo.
Thượng Quan Diên Vũ bảo anh đánh bại tên người Tịch này với thế áp đảo, vậy thì anh sẽ cho gã biết cái gì gọi là áp đảo!
“Uỳnh!”
Hai người đụng thẳng vào nhau, mắt thường cũng có thể nhìn thấy võ đài rung lên vài cái.