Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Chú Hải, chú đi theo anh Tử Long lâu như thế mà vẫn chưa hiểu rõ thủ đoạn của anh ấy sao? Giết hắn cũng chẳng gây ra rắc rối lớn gì đâu!”, Hà Thế Nghiêu ở bên cạnh nói.
“Ông Diệp Hải lo lắng quá thôi, Diệp Phàm chết thì chắc chắn là lợi nhiều hơn hại rồi. Phải biết rằng lúc hắn kết hôn với Hàn Tuyết và tới nhà họ Hàn ở rể, ngay cả một người thân cũng không tới, có thể nói là đứa con bị gia tộc vứt bỏ thê thảm nhất trong lịch sử, ha ha ha…”
Hàn Bách Hào ở bên cạnh cười thật to. Lần này, Diệp Tử Long không quở trách gã ta, nhưng ánh mắt Diệp Hải lại hiện lên sự lạnh lùng.
Hàn Bách Hào là cái thá gì mà dám nhắc tới chuyện nhà họ Diệp.
“Sư huynh, hình như thực lực của hắn lại tiến bộ rồi, chúng ta phải ra tay nhanh hơn mới được!”, trong một góc khuất, giọng nói tàn nhẫn đột nhiên vang lên.
“Đừng sợ, hôm nay sư huynh và sư tỷ của tôi sẽ xuất quan, tôi sẽ cho cậu biết cái gì gọi là sức mạnh của võ đạo”, người đàn ông chẳng hề để ý tới, vẻ mặt kiêu căng rõ rệt.
Bọn họ là Đường Kỳ Tài và Chung Dật Phi.
Trên một cánh tay của Đường Kỳ Tài quấn băng vải, không biết gã ta đã dùng cách gì để nối lại cánh tay mà Diệp Phàm chém đứt.
“Kato con hoang, mày làm thế là không hay đâu, suốt ngày đuổi giết tao, có tin tao sang tận Tịch Quốc, giết sạch gia tộc Kato chúng mày không?”
Diệp Phàm quát khẽ, tuy giọng nói không lớn, nhưng lại ngập tràn sát ý rùng rợn.
Ngay sau đó, anh tung ra một cú đá, đạp Kato Yehe bay đi, khiến gã ta đụng thẳng vào hàng rào bằng thép.
“Khụ…”
Kato Yehe bị nội thương, há miệng ho ra máu.
Gã ta phẫn nộ nói: “Thằng Hoa Hạ, mày đừng mơ tiêu diệt được gia tộc Kato!”
“Hừ, vậy thì tạm thời kiếm chút lời từ mày đi đã!”
Diệp Phàm bật người tới, hai người lại xông vào nhau đánh đấm một hồi, cuối cùng một tiếng thét chói tai vang lên.
Một cánh tay của Kato Yehe bị Diệp Phàm bẻ vẹo đi, cả xương và gân đều thế, có thể nói là cánh tay này tàn phế luôn rồi.
“Khiếp, ác vãi chưởng…”
“Kích thích quá đi mất, tôi thích cái cảm giác này…”
Tiếng thét thê lương tác động vào hệ thống thần kinh của những người bên dưới, bọn họ tới đây vốn là để tìm kiếm sự kích thích về giác quan mà.
“Ngu xuẩn!”
Đúng lúc này, “câu chửi quốc dân” của người Tịch vang lên, một bóng người nhanh chóng lao lên võ đài.
Kato Koji quay lại võ đài, giáng một đấm vào bụng Diệp Phàm.
Cảm nhận được nắm đấm hung mãnh ấy, sắc mặt của Diệp Phàm trở nên lạnh lẽo. Cơ thể anh cong lại như một cây cung lớn, dùng một động tác khó có thể tưởng tượng nổi để né tránh.