Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Thanh Thanh, có cần anh đi giúp không?”, Hoắc Nguyên Vũ mở miệng, anh ta biết mối quan hệ giữa Hoắc Thanh Thanh và Diệp Phàm khá tốt.
“Không cần, có vài tên mà không đánh lại được thì đúng là phí cơm phí gạo…”
Hoắc Thanh Thanh tin tưởng Diệp Phàm một cách tuyệt đối, khiến Hàn Tử Di đang lo lắng cũng kìm nén không nói gì nữa.
“Hai đánh một, vẻ vang quá nhỉ…”
Diệp Phàm nở nụ cười khinh bỉ: “Nhưng đó cũng là phong cách của lũ người Tịch chúng mày mà…”
“Ngu xuẩn!”
Cả hai cùng gầm lên, lúc này, chẳng ai bận tâm tới quy định hay cái gọi là chơi đẹp nữa, chỉ cần đánh bại được Diệp Phàm thì làm gì cũng đáng!
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Cả hai cùng xông lên, Diệp Phàm thét dài một tiếng, anh thi triển chiêu thức, công kích ập tới ồ ạt.
Hai đánh một?
Vẫn thế mà thôi!
“Rầm rầm…”
Gần như là cùng một lúc, hai tiếng vang vọng ra.
Một người hộc máu bay ra khỏi võ đài, đụng tan hàng ghế bên dưới.
Người còn lại thì khuỵu gối quỳ phịch xuống võ đài.
“Bộp!”
Diệp Phàm giẫm chân lên mặt Kato Yehe: “Võ đạo Tịch Quốc cũng chỉ thế mà thôi!”
Trên võ đài, Diệp Phàm đứng chắp tay sau lưng, chân giẫm lên các võ sĩ Tịch Quốc, giống như một chiến thần vậy!
Tất cả người xem đều vô cùng kích động, nhìn về phía trước, vẻ mặt thẫn thờ.
Nhanh thật đấy, nhanh đến mức chẳng nhìn rõ được gì, đám người Tịch đã bại trận rồi, thất bại thảm hại!
“Võ công của người Tịch thì ra cũng chỉ đến thế thôi!”
Chỉ một câu nói rất nhẹ nhàng lại làm cho tất cả các khán giả ngồi dưới phải dậy sóng.
“Võ công của người Tịch thì ra cũng chỉ đến thế thôi!”
“Võ công của người Tịch cũng chỉ đến thế thôi!”
…
Không biết là ai đã hét lên nhưng toàn bộ hội trường như vỡ òa trong tiếng hét vang dội, tất cả đều phấn khích và cuồng nhiệt!
“Trời ơi, thầy thì rốt cuộc vẫn là thầy, còn mình chả là cái gì cả…”
Khổng Bằng tức giận trừng mắt, lập tức hét lên.
Anh ta vô cùng kích động, đây mới là có sức thuyết phục chứ, chỉ