Khum Pha hét lên, toàn thân vô cùng kích động mạnh mẽ lao về phía Diệp Phàm.
Hai người lập tức xông vào nhau, tất cả mọi người đều không thể nhìn thấy động tác và bóng dáng của họ, chỉ nghe thấy âm thanh xô xát liên tục
Tình thế này kéo dài khoảng gần một phút, Diệp Phàm hét lên một tiếng, tung ra Băng Quyền va chạm với nắm đấm của Khum Pha, sau đó cả hai đồng loạt lùi về sau.
Chỉ có điều Diệp Phàm lộn người liên tiếp hai lần, đạp lên hàng rào sắt sau đó mới đứng vững được.
Còn Khum Pha cũng lui về sau mấy bước, chạm vào những cái gai trên lồng sắt, tuy vậy, gã ta vẫn không hề hấn gì
Dưới khán đài, những tiếng hô vang lên, vốn dĩ mọi người cứ nghĩ rằng gã ta sẽ bị đâm xuyên qua nhưng không ngờ rằng lại chẳng hề hấn gì.
“Ngoại gia luyện thể thuật?”, Diệp Phàm hét lên, giọng nói rõ ràng vô cùng hưng phấn. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Không sai, xem ra mày cũng có chút kiến thức đấy…”
Diệp Phàm mỉm cười, hơi tự đắc nói: “Đương nhiên, đây là phiên bản nhái lại của “Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam” trong võ thuật Hoa Hạ mà, có điều với người Nam Thái, đây đã là một tuyệt học trong võ thuật rồi!”
Những lời nói của Diệp Phàm, khiến sắc mặt của Khum Pha trở nên lạnh lùng ngay tức khắc, gã ta gầm một tiếng rồi xông lên.
“Ha ha, hôm nay tao sẽ cho mày thấy Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam thật sự là như thế nào!”
Nói xong, Diệp Phàm hét lên, thân thể giống như một viên đạn, phóng thẳng về phía Khum Pha.
Sau đó là một tiếng va đập dữ dội.
Khi hai người cùng xông lên, vài người có thể nhìn thấy những vòng khí bay xung quanh giống như những gợn sóng.
Hai người cùng phát ra nội kình, bầu không khí liền chấn động tạo thành những gợn sóng.
Dưới võ đài, dù là Khổng Bằng hay là Hoắc Nguyên Vũ, kể cả quán chủ của các võ quán lớn, ai cũng chăm chú nhìn, họ sợ rằng sẽ bỏ sót những chi tiết nhỏ nhất.
Xem người khác chiến đấu mà gặp được cơ duyên thì có thể ngộ ra vài điều.
“Rầm...”
Sau khi liên tục va chạm, hai người tách ra, Khum Pha bị đá thẳng ra xa cách bốn năm mét, cả cơ thể suýt chút nữa va vào gai nhọn phía sau.
Khum Pha lại hét lên, bật dậy lao về phía Diệp Phàm, Muay Thái được thi triển đến cực hạn, tiếng xé gió phần phật rít lên.
“Cậu Diệp...”
Hàn Bách Hào nhíu chặt mày, vẻ mặt của Diệp Tử Long cũng trở nên lạnh lùng, mới bắt đầu chưa được bao lâu, Khum Pha đã có dấu hiệu suy yếu.
“Xem tiếp đi, con át chủ bài cuối cùng của Khum Pha vẫn chưa được sử dụng đâu!”
Diệp Tử Long vừa dứt lời, Khum Pha liền nhe răng cười: “Vốn dĩ tao muốn chơi với mày một chút, nhưng xem ra không cần nữa rồi!”
Khum Pha vừa nói xong, liền lấy một thứ nhỏ bằng ngón tay rưỡi từ túi áo, giống như viên con nhộng, đặt vào trong miệng rồi nhai nuốt.
“Thuốc biến đổi gen i...”
Đôi mắt của Thượng Quan Diên Vũ mở to, bao bì của thứ này gần giống với bao bì của thuốc biến đổi gen i.