Khuôn mặt của Diệp Tử Long lộ vẻ dữ tợn, đột nhiên nhìn về phía Hàn Bách Hào: “Tôi đồng ý với anh, ngày mai cậu Lâm đến thành phố Cảng, bắt đầu kế hoạch săn bắt!”
“Được, được...”
Hàn Bách Hào nở nụ cười: “Nếu như Diệp Phàm nhìn thấy Hàn Tuyết nằm trên giường của cậu Lâm, liệu có tức chết không nhỉ? Ha ha ha...”
Quay về khu biệt thự số một, vợ chồng Lưu Tú Cầm đã đi nghỉ, chỉ còn Hàn Tuyết vẫn đang chuẩn bị công việc của công ty sắp mở.
Nhìn thấy hai người Diệp Phàm muộn thế này mới về, liền dạy bảo nghiêm khắc, phải hứa sau này sẽ về sớm mới được tha thứ.
“Công ty mới làm gì, có dự định gì chưa?”, Diệp Phàm bước đến sau Hàn Tuyết, không nhịn được mà ôm lấy thân hình tuyệt đẹp của cô, ngửi hương thơm từ cơ thể cô tỏa ra, phía dưới bụng không khống chế được mà nóng lên.
“Đừng nghịch…”, Hàn Tuyết đỏ bừng mặt, tóm lấy bàn tay không yên phận của Diệp Phàm, đôi môi nhỏ hơi mở, tựa hồ như muốn nói mà lại thôi.
“Sao thế? Có phải việc thành lập công ty mới gặp vấn đề gì không?”, Diệp Phàm đoán.
“Haiz, em chuẩn bị vài phương án rồi, , kinh doanh, bất động sản hoặc là vật liệu xây dựng, chỉ có là cần ít vốn hơn một chút, nhưng bây giờ cạnh tranh của ngành thực sự rất khốc liệt”.
Hàn Tuyết khẽ thở dài, nói ra sự lo lắng của mình.
Công ty mới sẽ làm gì, đúng là Diệp Phàm chưa từng nghĩ đến, trong chốc lát anh thấy người làm chồng như mình thật quá tắc trách, lúc này mà còn muốn ôm ấp tìm thú vui.
Đột nhiên, trong đầu anh lóe lên một suy nghĩ, nói: “Hay là chúng ta mở thẩm mỹ viện?”
“Thẩm mỹ viện?”
Hàn Tuyết ngẩn người, rồi lại lắc đầu cười: “Đừng đùa nữa, mở thẩm mỹ viện cần phải phối thuốc cùng các trang thiết bị, không phải ngày một ngày hai là nghiên cứu kỹ càng được”.
“Ai nói thế?”
Diệp Phàm quay đầu hôn lên vành tai cô một cái, khiến Hàn Tuyết run rẩy người.
“Có anh đây, chắc chắn là được, lần này anh ra ngoài để tìm một vật thần kỳ, một khi tìm được, chiết xuất tinh chất bên trong ra thì có thể dùng để dưỡng da, làm đẹp!”
“Thần kỳ thế sao? Mau nói rõ cho em đi…”
Trong lòng Diệp Phàm đã có suy tính, Linh Nhũ Hối hấp thụ tinh hoa đất trời mà hóa thành dạng sữa lỏng, đối với những người luyện võ như anh có tác dụng tái tạo xương cốt, hồi phục vết thương, nếu như chắt lọc tinh chất bên trong ra làm thành sản phẩm làm đẹp, chắc chắn sẽ nổi tiếng toàn nước.
Lời giải thích của Diệp Phàm khiến Hàn Tuyết vô cùng kinh ngạc, nhưng nghĩ đến Diệp Phàm đã đặc biệt sắp xếp Hoắc Thanh Thanh bảo vệ cô, cô liền có chút lo âu: “Lần này anh đi có phải có nguy hiểm không?”
“Hay là em đi với anh?”
Diệp Phàm bật cười, ôm chặt vòng eo nhỏ gọn của cô: “Yên tâm đi, không chết được!”
“Phì phì phì… không được nói từ chết…”
Ôm người đẹp yêu kiều trong lòng khiến Diệp Phàm cảm thấy bứt rứt không yên: “Tiểu Tuyết, em đồng ý với lời thỉnh cầu của anh đi?”
“Không được!”
Hàn Tuyết thừa hiểu suy nghĩ đen tối của anh, cương quyết chối từ.