Phá Quân Mệnh

Những gì lão Thương nói, Diệp Phàm đều có thể hiểu được, nhưng anh không thể nào để một mình Âu Dương Ngọc Quân bế Tiểu Hy Hy rời đi, anh còn phải chữa bệnh cho Tiểu Hy Hy.

Vào lúc anh còn đang cau mày suy nghĩ, Âu Dương Ngọc Quân đã bước ra nói: “Tôi hiểu ý của các anh, anh muốn lấy lại những gì đã mất, có đúng vậy không?”

“Hứ, chuyện này cũng không liên quan đến cậu!”

Một người đàn ông đứng bên cạnh nói.

Âu Dương Ngọc Quân cười nhẹ: “Không, mấy người muốn lấy được nguyên thạch chắc chắn phải có người giúp đỡ, mà tôi lại vừa hay có thể làm điều này!”



“Cậu?”


Người đàn ông sửng sốt, ngay sau đó lập tức bật cười, trong phòng lập tức cũng vang lên trận cười.

“Ha ha ha, tôi bảo này người anh em, chỉ với mấy cái huân chương của cậu mà cũng muốn đấu? Cậu lấy miệng ra đấu hay gì”. Người đàn ông tỏ vẻ khinh thường.

Quả thật trông Âu Dương Ngọc Quân rất thảm, quần áo rách nát, trên người còn có cả những vết máu đang chảy, thoạt nhìn đã thấy thương tích không hề nhẹ.

“Chú ơi, anh cháu rất lợi hại đó, nhất định sẽ giúp đỡ mọi người!”, Tiểu Hy Hy vô cùng ngây thơ, Diệp Phàm đưa bọn họ tới đây, cô bé luôn nghĩ những người này đều là người tốt.

Người đàn ông cười lớn, muốn giơ tay véo mũi của Tiểu Hy Hy, nhưng lại bị cô bé né tránh: “Cô nhóc, hay là bảo anh của cháu dẫn đi mua kẹo hồ lô đi, chuyện này anh cháu không làm được đâu, đi cũng chỉ là nộp mạng thôi!”

“Hứ, mấy người không coi anh cháu ra gì!”

“Anh ơi, hai người thử so tài đi…”


Tiểu Hy Hy tức giận hét lên, những người trong phòng lập tức bật cười, mặc dù những người này làm nghề liếm máu trên lưỡi đao, trong tay ai cũng đã từng lấy đi mạng người khác, nhưng cũng không phải là những tên xã hội đen không từ thủ đoạn xấu xa.

Âu Dương Ngọc Quân gãi gãi mũi của Tiểu Hy Hy, nhìn vào người đàn ông, lạnh lùng nói: “Hay là chúng ta thi đấu thử xem, có một điều mà tôi có thể nói rõ ràng, tôi vì anh Phàm mà chắc chắn phải ở lại đây, tôi có thể bảo đảm rằng bất cứ thứ gì được cướp về tôi cũng sẽ không đụng vào, điều này mọi người có thể yên tâm!”

“Ồ?”

Lời của Âu Dương Ngọc Quân làm cho tất cả mọi người trong phòng lập tức sửng sốt, lão Thương nghĩ ngợi rồi đáp: “Vậy được, hai người thi đấu thử đi nhưng phải có chừng mực!”

Lão Thương vừa nói xong, người đàn ông dĩ nhiên cũng không có ý kiến gì, tung nắm đấm về phía Âu Dương Ngọc Quân.

Âu Dương Ngọc Quân vừa nhìn thấy thì nở nụ cười, không hề lo lắng sợ hãi mà trực tiếp hướng về phía đó, hai cánh tay mềm mại như không xương, gỡ bỏ hoàn toàn sự công kích của người đàn ông kia.

Diệp Phàm đứng bên cạnh, đôi đồng tử co lại: “Thiếu Lâm Thiên Triền Thủ?”

Anh suýt nữa thì thốt lên, Thiếu Lâm Thiên Triền Thủ chính là bí mật bất truyền của chùa Thiếu Lâm, còn có giá trị cao hơn cả La Hán quyền và Kim Cương quyền.

Đến cả người thầy vô cùng thần bí của anh còn không có lấy một trang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận