Có thể nói, ở đây giống như quay về xã hội cổ đại, không hề có văn minh hiện đại hóa gì.
“Tĩnh tâm!”, người phụ nữ chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ.
“Được rồi, bà đi làm cơm đi”, người đàn ông tóc trắng chặt củi xong, bước đến nói.
Người phụ nữ đặt cốc trà xuống, vô cùng nhã nhặn đứng dậy đi ra.
“Chú…à … ông…”
Hoắc Thanh Thanh lắp bắp vài câu, cô vội vã đứng dậy, vẫn nên gọi ông thì hơn, cô ta rất sợ người đàn ông tóc trắng này, tối hôm trước chính là ông ta cứu hai người.
“Cô nhóc, không cần sợ, ngồi đi!”
Người đàn ông tóc trắng cười nhẹ: “Cứ gọi ông Thiên là được”.
“Ông Thiên!”, Hoắc Thanh Thanh lập tức gọi ngọt xớt.
“Ông Thiên, Diệp Phàm vẫn chưa tỉnh, đã hai ngày rồi, có phải có vấn đề gì không?”
Hoắc Thanh Thanh vội vàng hỏi, từ hôm kia quay về, Diệp Phàm đã hôn mê, đến hô hấp cũng vô cùng yếu ớt, thậm chí còn lúc có lúc không.
“Con rất thích nó à?”, ông ta không trả lời mà hỏi ngược lại.
Mặt Hoắc Thanh Thanh liền ửng hồng: “Không thích, chỉ là bạn tốt mà thôi”.
“Bạn tốt, tốt đến mức bằng lòng chết vì thằng bé?”
Người đàn ông tóc trắng lắc đầu cười cười: “Một người đi ở rể như nó, xứng đáng để cô cả nhà họ Hoắc làm như vậy sao?”
“Con…”
Hoắc Thanh Thanh nghẹn lời, có đôi khi cô cũng cảm thấy bản thân mình thật nực cười, thân là cô cả của nhà họ Hoắc, từ nhỏ đến lớn đều được cung kính tôn trọng, cho dù đi vào núi học võ tu luyện thì cũng vẫn như vậy.
Chỉ có Diệp Phàm, lần đầu gặp đã trộm đồ của cô, lần hai gặp thì trực tiếp đánh cô, chuyện này đối với Hoắc Thanh Thanh mà nói là không thể tưởng tượng nổi, đây chẳng khác gì sờ mông cọp cả.
Rồi sau đó, Diệp Phàm dạy nửa sau của Bát Cực Quyền cho cô, cứ như vậy, có một tình cảm khác thường đã đâm chồi nảy lộc.
Đột nhiên, đầu Hoắc Thanh Thanh lóe lên suy nghĩ: “Ông Thiên, sao ông lại biết Diệp Phàm đi ở rể?”
“Ha ha, thằng nhóc này làm chuyện mất mặt, chạy đến nhà người ta ở rể, làm ông mất hết mặt mũi rồi”.
Người đàn ông tóc trắng nghe một đằng trả lời một nẻo, Hoắc Thanh Thanh ngờ vực, Diệp Phàm đi ở rể có quan hệ gì với ông già kỳ lạ ở ẩn tránh đời như ông?
Cô ta cau mày suy nghĩ, người đàn ông cũng không nói gì, giây sau, Hoắc Thanh Thanh nảy ra một suy nghĩ lớn mật, dọa cô sợ hết hồn.
Cô ta nhớ khi ông giết chết Kato Ken, có nói một câu “bắt nạt con cháu ta, phải giết!”
Chắc chắn không có quan hệ gì với nhà họ Hoắc của cô, vậy chỉ có thể là Diệp Phàm, nhà họ Diệp.
Tại thành phố Cảng, mang họ Diệp, khả năng đánh đấm lớn mạnh như vậy duy chỉ có một người, người khiến ông nội của cô ta tôn kính vô cùng.