Phá Quân Mệnh

Nếu như truyền ra ngoài, chỉ e võ đường sẽ phát điên, bóp chết Diệp Phàm từ trong nôi.

“Ông Thiên, vậy có cần nói cho Diệp Phàm biết thân phận của ông không?”, Hoắc Thanh Thanh rất thông minh, mở lời hỏi.

Người đàn ông cười cười, hỏi ngược lại: “Con cảm thấy bây giờ nó có tư cách biết sao?”

“Con hiểu rồi!”

“Khụ khụ khụ…”

Đúng lúc này, trong nhà gỗ vang lên tiếng ho nhẹ, Hoắc Thanh Thanh biến sắc, vội đứng dậy chạy vào trong nhà!

Hai ngày nay, chân cô bị tên đâm xuyên qua đã đóng vảy rồi, hoàn toàn có thể chạy nhẹ nhàng.


Năng lực của Diệp Già Thiên, y như thần tiên vậy!

Tại bệnh viện số một thành phố Cảng, Lưu Tú Cầm kêu trời gọi đất, Hàn Tuyết không có lựa chọn nào khác ngoài việc để kệ bà ta.

Hàn Tại Dần đứng một bên đang định khuyên bảo, Hàn Bách Hào đột nhiên đứng ra, nhìn Hàn Tuyết cười khẩy: “Hàn Tuyết, cô không nghe lời người lớn, chịu thiệt lớn chưa, lời răn dạy của bà nội chưa đủ à?”

“Anh có ý gì? Có chuyện thì nói, không thì biến!”, Hàn Tuyết lòng dạ rối bời, nói chuyện không chút khách khí.

Đôi mắt Hàn Bách Hào ánh lên lửa giận, hừ lạnh: “Cô là vì Diệp Phàm mà bị đuổi giết, tiếp theo có thể chính là chú ba, thím ba, mà bà nội đi trước một bước không phải cũng chính bởi vì Diệp Phàm mới bị người khác giết sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy, Hàn Tuyết, con muốn chúng ta giống như bà con, bị kẻ khác đâm xuyên tim chết sao?”, Lưu Tú Cầm đứng dậy, lớn tiếng hét.

“Nói bậy, mẹ đừng nói vớ nói vẩn!”


Hàn Tuyết giận không để đâu hết nói với Hàn Bách Hào: “Bà là ai giết, bây giờ phía cảnh sát còn chưa tra ra được, dựa vào đâu mà nói là vì Diệp Phàm, mấy người nói chuyện có lý tí đi!”

Hàn Bách Hào bực bội: “Hừ, không phải Diệp Phàm thì là người khác chắc? Chính là vì cậu ta chọc vào người không nên chọc, chúng mới lấy mạng của bà nội ra để cảnh cáo”.

“Hàn Bách Hào, bớt nói linh tinh đi, bà nội mất rồi ai được hưởng lợi nhất, trong lòng người đấy hiểu rõ hơn cả, có bản lĩnh thì lôi chứng cứ ra đây!”

“Đủ rồi, Hàn Tuyết, rốt cuộc con muốn như nào?”

“Rời khỏi cái thằng vô ơn bạc nghĩa đó, con không sống được tiếp chắc?”, Lưu Tú Cầm giận đến cực điểm, Hàn Tuyết đang muốn đối đầu với tất cả mọi người.

Mặt Hàn Tuyết ánh lên sự đau khổ, kéo chăn trùm kín đầu mình.

Bên trong phát ra tiếng cô giận dữ hét: “Con đi nghỉ, mấy người đi mau đi!”

“Trả lời cho mẹ…”, Lưu Tú Cầm vô cùng tức giận, bước nhanh đến định kéo chân đang trùm kín Hàn Tuyết ra, nhưng lại bị một người chặn lại.

“Cô Hàn muốn đi nghỉ, mời mọi người đi cho!”, Âu Dương Ngọc Quân một tay bế Hy Hy, một tay làm ra thế mời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận