Phá Quân Mệnh

“Khốn kiếp, mày là cái thá gì, cút ra cho tao!”, Lưu Tú Cầm phẫn nộ đá Âu Dương Ngọc Quân một cái.

Mắt Âu Dương Ngọc Quân trầm xuống, nhưng không có hành động nào khác: “Mời về, cô Hàn phải nghỉ ngơi!”

Thấy Âu Dương Ngọc Quân không phản kháng, gan của Lưu Tú Cầm lập tức to lên: “Mày cút ra, tao phải đánh đến khi nào mày cút!”

Lưu Tú Cầm hét ầm lên, giơ tay đánh vào mặt Âu Dương Ngọc Quân, thậm chí tay kia còn định đánh Hy Hy.

“Vì bà là mẹ vợ của anh Phàm, tôi mới cho bà thể diện, là chính bà không cần đấy!”

Lời nói lạnh lẽo phát ra từ miệng Âu Dương Ngọc Quân, Lưu Tú Cầm vẫn không ý thức được, nhưng Hàn Tuyết trong chăn lại run lên.

Tối hôm đó, người mà Âu Dương Ngọc Quân giết không hề ít, con dao ngắn đó ít nhất đã chém ba cái đầu.


“Chát”.

Một tiếng tát nặng nề vang lên, Lưu Tú Cầm bị đánh cho lảo đảo, suýt nữa ngã phịch xuống đất.

“Thằng khốn, mày dám đánh tao!”

“Tao phải giết chết mày…”

Lưu Tú Cầm gào lớn, vớ lấy giá treo đồ bên cạnh ném vào Âu Dương Ngọc Quân.

“Chát…bịch…”

Một quyền đánh gãy cái giá, lại một đá đá Lưu Tú Cầm ngã dập mông.


Âu Dương Ngọc Quân liếc mấy người Hàn Bách Hào, Lâm Thanh Đế từng người từng người một: “Trong vòng mười giây, tất cả các người phải ra khỏi đây, nếu không, bị ăn đòn thì đừng trách tôi!”

Diệp Phàm bảo cậu bảo vệ Hàn Tuyết, mà vừa rồi Hàn Tuyết bị một cái tát, cậu cảm thấy mình đã không làm tròn bổn phận.

“Hừ, thằng ranh, mày là cái thá gì chứ, có giỏi thì nói tên ra đây!”, Lâm Thanh Đế khinh khỉnh, ở cái đất rẻ rách này, ngay cả con chó con mèo nhãi nhép cũng dám quát tháo hắn ta, còn là anh em của Diệp Phàm, hơi ngạo mạn thái quá rồi!

“Anh, hết mười giây rồi!”

Âu Dương Ngọc Quân còn chưa lên tiếng, Hy Hy gập ngón tay đếm xong đột nhiên nói.

“Anh biết rồi!”

Cúi đầu cười chiều chuộng, lại ngẩng đầu lên, sắc mặt đã lạnh như băng.

“Soạt”.

Âu Dương Ngọc Quân chuyển mình, dùng cả tay cả chân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận