Chương có nội dung bằng hình ảnh
Mặc dù ông ta cũng không muốn gặp lại Lâm Thanh Đế nhưng vì Hàn Tuyết, ông ta cũng không muốn vì chút xốc nổi của Diệp Phàm khiến tai họa ập xuống
Bây giờ Diệp Phàm có không biết bao nhiêu kẻ thù, nếu như thêm nhà họ Lâm ở thủ đô, ông ta sợ Diệp Phàm sẽ không thể nào xử lý nổi, có thể sẽ gặp rắc rối.
Hàn Tuyết hít sâu một hơi: “Diệp Phàm, thả anh ta ra trước đi!”
“Được!”
Diệp Phàm không hề do dự, cũng không nói thêm gì, lập tức buông Lâm Thanh Đế ra, mảnh sứ trong tay cũng bị vứt đi.
Thấy tình hình này, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, đương nhiên cũng có không ít người tỏ vẻ tiếc nuối, những người này đều là kẻ thù của Diệp Phàm, bao gồm cả Diệp Tử Long, trong lòng hắn ta cũng đang không ngừng gào thét, tại sao Diệp Phàm lại không xuống tay đi chứ. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Nếu như Diệp Phàm giết chết Lâm Thanh Đế, chắc chắn nhà họ Lâm sẽ phát điên lên, mà nhà họ Lâm nổi điên thì đáng sợ đến mức nào cơ chứ, chẳng ai có thể biết được cả.
Sắc mặt của Lâm Thanh Đế hơi hung dữ, còn có chút đắc ý, nói: “Diệp Phàm, mày không dám giết tao, tao biết ngay mà, cái giá phải trả khi giết tao, mày không chịu nổi đâu!”
“Tao là con cháu nhà họ Lâm, ở cái Hoa Hạ này chẳng ai dám giết tao cả, hơn nữa…”
Lâm Thanh Đế lại nhếch mép cười: “Vẫn là có Hàn Tuyết lên tiếng nói giúp tao, đó chẳng phải chứng minh rằng trong lòng Hàn Tuyết có tao hay sao, ha ha ha…”
“Bụp!”
“Vèo…”
Lập tức có người bay ra ngoài, trong lúc bay đi máu me văng tứ tung.
Tiếng cười điên cuồng của Lâm Thanh Đế còn chưa kịp dứt, Diệp Phàm đã lập tức nhấc chân đá hắn ta bay đi, cú đá mạnh mẽ làm cho Lâm Thanh Đế bay xa đến năm sáu mét.
Vẻ mặt Diệp Phàm lạnh như băng, định tiếp tục tiến lên đánh Lâm Thanh Đế nhưng lại bị bàn tay dịu dàng níu lại.
“Diệp Phàm, đừng nổi nóng, chúng ta chỉ cần anh ta không xuất hiện trước mặt mình là được, nếu như làm cho anh ta bị thương nặng, nhà họ Lâm nhất định sẽ gây khó dễ cho anh, em lo là…”
Chưa kịp nói hết câu, Diệp Phàm đã đưa một ngón tay ra đặt nhẹ lên môi đỏ mọng của Hàn Tuyết, tỏ ý cô không cần giải thích, anh biết Hàn Tuyết đang quan tâm đến mình.
“Cậu Lâm, cậu sao rồi…”, Lưu Tú Cầm lại tiếp tục nhanh nhảu, vội vàng đi về phía bên kia, chạy tới đỡ lấy Lâm Thanh Đế.
Lâm Thanh Đế vô cùng đau đớn, vẻ mặt rất dữ tợn, nhờ có Lưu Tú Cầm đỡ lên, hắn ta mới từ từ đứng dậy.
Hàn Tại Dần cũng cảm thấy không hài lòng, người phụ nữ của mình gần gũi với người đàn ông khác, tuy rằng là vì lợi ích nhưng ông ta cũng không thấy vui vẻ gì.
“Thằng con rơi nhà họ Diệp, được lắm, Lâm Thanh Đế tao đây sống trên đời bao nhiêu năm, mày là người đầu tiên dám đánh tao mạnh tay như vậy!”
Sau khi phun ra một ngụm máu tươi, Lâm Thanh Đế tức