Phá Quân Mệnh

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Diệp Phàm cảm thấy bầu không khí có chút không ổn, anh ho khan hai tiếng: “Mọi người vẫn nên đi ra ngoài đi, hình ảnh tiếp theo để mọi người thấy thì không được ổn lắm”.

Hàn Tuyết cau mày nói: “Không được, có cái gì mà em không thể nhìn nữa? Anh đã giấu em rất nhiều chuyện rồi, đừng giấu gì thêm nữa!”

Diệp Phàm cười khổ: “Không phải anh muốn giấu em, mà anh muốn để Ngọc Quân chữa trị cho anh, không thể để bị ảnh hưởng được, nên mọi người hãy ra ngoài đi!”

“Thật?”

Diệp Phàm nghiêm túc gật đầu, Hàn Tuyết cũng không cố chấp nữa, kéo cánh tay nhỏ của Hoắc Thanh Thanh, nói: “Chúng ta ra ngoài chờ anh ấy đi”.

“Ấy…”



Hoắc Thanh Thanh vốn có cá tính mạnh mẽ không chịu trói buộc, thế nhưng lúc này lại không khác gì cô vợ nhỏ, bị Hàn Tuyết kéo ra ngoài.


“Hy Hy, em đi ra ngoài chơi với hai chị đi, anh và anh trai em có chuyện cần phải bàn bạc”, Diệp Phàm gõ nhẹ một cái lên đỉnh đầu Hy Hy, nói.

Hy Hy nghiêng đầu nhìn anh: “Có phải các anh muốn chơi với hoa cúc không?”

“Ha ha ha…”

Cánh cửa được đóng lại, chỉ để lại một chuỗi tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc. Diệp Phàm xấu hổ vô cùng, cô bé này quá thông minh.

“Hì hì, anh Phàm… Hì hì…”

Âu Dương Ngọc Quân lấy một cái bình thủy tinh ra, bên trong chứa chất lỏng màu xanh ngọc bích, cứ nhìn Diệp Phàm không ngừng cười đê tiện, khiến cho ‘cúc hoa’ của Diệp Phàm phải siết chặt lại.

Đúng là vật đổi sao dời, Diệp Phàm nói anh có thể khống chế cho vết thương của mình không chuyển biến xấu là dựa vào thuốc được chế từ nhũ linh thạch!

Lúc trước Âu Dương Ngọc Quân bị thương nghiêm trọng như vậy, chưa đến hai ngày mà đã có thể hồi phục như lúc ban đầu, giá trị của thứ đó có thể so được với nhân sâm hoàng đế màu tím trong truyền thuyết.


Dưới sự trợ giúp của Âu Dương Ngọc Quân, Diệp Phàm cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người mình, chỉ còn lại một chiếc quần lót bên trong, để lộ ra thân thể cường tráng.

Âu Dương Ngọc Quân đánh giá một lát, sau đó nói đùa một câu hiếm hoi: “Chậc chậc, anh Phàm, anh có vòng eo như chó đực vậy, nếu như anh ra ngoài sẽ có rất nhiều quý bà giàu có muốn tranh giành đấy”.

Gương mặt Diệp Phàm tối sầm lại, tức giận nói: “Xéo đi, tôi thấy cậu cảm thấy ngứa đòn rồi đúng không, cho cậu tìm mười quý bà để cậu thử nghiệm trước xem sao nhé!”

Âu Dương Ngọc Quân cười ha ha, sau đó bắt đầu nhỏ từng giọt thuốc xuống ngực, thân, bụng, hạ bộ phía trên của Diệp Phàm, một mùi thơm đặc thù bắt đầu tản ra.

Ngay sau đó, Âu Dương Ngọc Quân quát khẽ một tiếng, nội lực trong đan điền của cậu ta hội tụ lại trên hai tay, rồi cậu ta nhẹ nhàng đặt lên người Diệp Phàm, giúp anh làm tan thuốc nhũ linh thạch.

“Mẹ nó…”

Diệp Phàm âm thầm chửi rủa, vẻ mặt anh vô cùng xấu hổ, toàn thân cũng nổi lên một lớp da gà.

Quan trọng hơn là tính chất đặc biệt của thuốc nhũ linh thạch này, sau khi bị nội lực tan ra, từng dòng nước ấm lan ra khắp các vị trí trên cơ thể, thứ “đồ chơi” kia đương nhiên cũng không tránh khỏi việc sẽ ngẩng đầu lên.

“Ha ha, anh Phàm đã biết cảm giác của tôi lúc đó chưa?”, Âu Dương Ngọc Quân cười trên nỗi đau của người khác, lúc trước cả người cậu ta cũng nổi hết da gà lên, phản ứng giống như Diệp Phàm bây giờ, để Diệp Phàm có thể trắng trợn chế giễu cậu ta.

Dưới sự trợ giúp của Ngọc Quân, máu chảy ra khỏi



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận