“Nói đi, là ai phái mày tới?”, Diệp Phàm mở áo ra và lấy Long Lân được đặt ở vị trí tim xuống.
Vừa rồi cây bút máy của người đàn ông kia đã đâm trúng Long Lân của anh. Khi hắn ta yêu cầu kiểm tra vết thương của anh và chuẩn bị vén chăn anh lên, Diệp Phàm đã đoán trước được hắn sẽ đâm vào tim nên lập tức chuyển Long Lân đến trước ngực mình.
“Làm sao có thể? Không phải cậu ta đã đi rồi sao?”, trên khuôn mặt người đàn ông đầy vẻ hoang mang và khó tin. Hắn ta đã tận mắt nhìn thấy Âu Dương Ngọc Quân rời khỏi đây rồi cơ mà, sao lại xuất hiện ở đây chứ?
“Haha, chẳng lẽ mày làm sát thủ mà lại không biết đường ống nước chính là lối đi tốt nhất sao?”, Âu Dương Ngọc Quân giễu cợt nói.
Người đàn ông vẫn không tin nổi: “Nhưng đây là tầng hai mươi mà!”
“Bịch!” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Âu Dương Ngọc Quân giẫm lên cổ chân người đàn ông làm hắn ta đau đến mức hét lên: “Tao cho mày trả lời câu hỏi chứ không cho mày đặt câu hỏi đâu”.
“Nói đi nào, ai đã phái mày tới?”, Diệp Phàm vừa nghịch Long Lân vừa hỏi.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ trào phúng: “Không biết!”
“Xẹt!”
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, Diệp Phàm tự mình ra tay, Long Lân xẹt qua, tai phải của người đàn ông lập tức bị cắt tận gốc.
Mặc dù anh đang bị thương nặng nhưng với khoảng cách gần thế này, việc cắt đi một cái tai vẫn dễ dàng với anh.
Hắn ta đau đớn hét toáng lên nhưng đã bị Âu Dương Ngọc Quân bụm miệng lại thật chặt, không cho phát ra âm thanh nào.
Cắt đứt một cái lỗ tai của người đàn ông xong, Diệp Phàm như không nhìn thấy cảnh sau đó, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Nói ra sẽ đỡ chịu đau hơn, nếu không thì mày muốn chết cũng không được đâu!”
Người đàn ông bị cắt tai thì vô cùng căm hận, nhưng bán đứng cố chủ sẽ vi phạm đạo đức nghề nghiệp, mà nếu không khai ra ông chủ là ai thì rất có khả năng Diệp Phàm sẽ thật sự khiến hắn ta sống không bằng chết.
Bây giờ một bên tai đã bị cắt, nếu gã lập tức tìm bác sĩ thì có thể sẽ còn nối lại được.
Nhưng nếu nói ra, kết cục của gã sẽ không tốt tí nào.
Trong lúc người đàn ông đang do dự, Diệp Phàm khẽ mỉm cười, lại vung Long Lân trong tay, tai trái của hắn ta cũng rơi xuống.
Cảm giác đau đớn đến tột cùng này khiến cho cả người hắn ta run bần bật. Diệp Phàm không nói thêm gì nữa, ném mạnh Long Lân ra, đâm thủng cảnh tay của gã, trên đó lập tức xuất hiện một lỗ máu.
Ngay sau đó anh lại rạch xuống, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Cho đến nhát thứ năm, người đàn ông mới gào lên: “Tao nói, làm ơn bỏ qua cho tao!”
Diệp Phàm rút tay về, khẽ cười rồi nói: “Nói ra thông tin gì có ích chút, nếu không, tao sẽ khó mà bỏ qua cho mày lắm...”
“Hồng gia, là Hồng gia bảo tao giết mày, nếu thành công tao sẽ được nhận bảy tỷ!”
Nghe thấy tiếng gào khản đặc của người đàn ông, Diệp Phàm không nhíu mày lấy cái nào. Anh chưa từng nghe nói đến người được gọi là Hồng gia này, bèn hỏi: “Mày không biết ông chủ thật sự sao?”