Phá Quân Mệnh

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Người đàn ông vội vàng lắc đầu, hắn ta chỉ là một sát thủ thi hành nhiệm vụ, đương nhiên không có tư cách tiếp xúc với cố chủ thật sự.

“Hồng gia đang ở đâu?”

“Ở bãi đậu xe bệnh viện!”

Ngay sau đó, Diệp Phàm đã hỏi ra vị trí đỗ xe cùng với biển số xe của Hồng gia, rồi anh bảo Âu Dương Ngọc Quân mặc áo blouse vào, đi mời kẻ được gọi là Hồng gia đó lên!

Khoảng mười phút sau, Âu Dương Ngọc Quân áp giải một người trở lại phòng của Diệp Phàm, cậu ta đang chĩa một cây súng lục vào lưng kẻ đó.

“Cậu bị thương à?”, Diệp Phàm nhíu mày, trên mặt Âu Dương Ngọc Quân có hai vết xước đang rướm máu.

“Không sao cả, thực lực của tên này cũng khá, tôi sơ sẩy quá, suýt nữa là cống ngầm lật thuyền, để gã chạy mất rồi!”, vừa rồi cậu ta đi xuống thì thấy hắn ta đang ngủ, ai ngờ lại không phải. Hai người phải đánh một trận thật căng thẳng, Âu Dương Ngọc Quân mới xem như giành được thắng lợi.

“Hồng gia, sao anh lại tới đây...”, tên sát thủ đang quỳ thấy Hồng gia bị áp giải tới thì giật mình bật thốt.


“Bịch!”

Hồng gia đá một cước vào người gã sát thủ kia, trong lòng vô cùng tức giận vì thằng chó này đã vi phạm đạo đức nghề nghiệp, bán đứng hắn ta.

“Bịch bịch!”

Sau đó có hai tiếng đá vang lên, nhưng lần này không phải Hồng gia mà là Âu Dương Ngọc Quân.

Hồng gia quỳ phịch xuống đất, nhìn đăm đăm vào Âu Dương Ngọc Quân với ánh mắt đầy hung tợn và tàn nhẫn: “Khôn hồn thì đàng hoàng cho tao, thân phận của tao mày không dây vào nổi đâu!”

“Chát!”

“Chát!”

Đáp lại hắn ta là hai cái bạt tai đầy vang dội. Lúc này rồi mà còn bày thân phận của mình ra thì không ngu cũng là bị thần kinh, chẳng có tý nhận thức được về việc bản thân đã bị bắt giữ!


“Hồng gia đúng không? Nói đi, ai là ông chủ của mày?” Diệp Phàm mở miệng nói.

Hồng gia cười khẩy: “Mày tưởng tao là rác rưởi à, tao nói cho mày biết...”

“Xoẹt xoẹt!”

Hai tia sáng xẹt qua, gần như chỉ trong nháy mắt, Hồng gia đã bị cắt đứt hai tai, máu tươi lập tức chảy ra đầm đìa.

Thấy cảnh tượng này, tên sát thủ bị đá ở bên cạnh thầm hả hê trong lòng, hắn ta muốn xem xem Hồng gia có thể kiên trì được bao lâu.

Không làm hắn ta thất vọng, ba mươi giây sau, Hồng gia đã dập đầu xin tha:

“Là Lưu Tú Cầm, Lưu Tú Cầm yêu cầu tao giết mày!”

Lưu Tú Cầm!

Tâm trạng Diệp Phàm chùng xuống. Suy đoán là một chuyện, nhưng nghe người khác chính miệng thừa nhận lại là chuyện khác.

Bà mẹ vợ này của anh đúng là muốn giết anh thật, nhưng nếu chỉ có



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận