Phá Quân Mệnh

“Khốn kiếp!”

Chung Dật Phi lại tiếp tục ho ra máu, lửa giận bừng bừng như thiêu đốt lục phủ ngũ tạng!

“Sư huynh Đỗ Trạch, cho tất cả mọi người lên đi, có chết thì cũng phải cùng chết hết!”, Đường Kỳ Tài cất giọng đầy nghiêm túc, bởi vì sau khi nghe được thông báo từ Hàn Diệu, gã ta càng gấp rút cho người đến đây.

Phần lớn đều là những đệ tử bình thường, võ nghệ cũng bình thường, không mang theo những người võ nghệ cao cường.

“Không cần!”

“Người của cậu đến đây cũng chỉ là tìm đường chết mà thôi!”

Đỗ Trạch lắc đầu, tiến thêm một bước nói: “Diệp Phàm, tôi đến đây để xin được chỉ giáo vài chiêu!” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Khí thế của Đỗ Trạch ngày càng dâng cao, ánh mắt của Diệp Phàm như co lại, thực lực của tên Đỗ Trạch này cũng không hề yếu, anh cảm thấy nếu như trước đây anh đối đầu với Đỗ Trạch, có thể thắng được hắn hay không cũng là một vấn đề.

Đỗ Trạch đã hơn ba mươi tuổi, có được thực lực như vậy dĩ nhiên là không thể xem nhẹ.

“Anh mau đầu hàng đi!”

Diệp Phàm nói xong, hai chân dồn sức phi đến chỗ Đỗ Trạch, anh muốn kiểm nghiệm thử xem, sau khi dồn hết sức thì thực lực của mình sẽ mạnh đến mức nào.

“Bụp!”

Tới gần Đỗ Trạch, hai chân của Diệp Phàm dùng hết sức, cả người bay lên, xoay tròn trên không, dùng sức đá vào cổ đối phương.

Sắc mặt của Đỗ Trạch lập tức biến đổi, một tay giơ lên chặn chiêu thức, tay còn lại đỡ phía dưới của Diệp Phàm.

“Mẹ kiếp…”

Diệp Phàm hét to một tiếng, tình thế dường như đã bị đảo ngược, anh đã bị Đỗ Trạch đánh vào đùi.

“Bụp…”

Cả người bị Đỗ Trạch đánh bay ra ngoài, chưa kịp đứng vững thì hắn đã bay lại gần, tung liên hoàn cước tấn công anh.

Sắc mặt của Diệp Phàm hết sức nghiêm trọng, tên này xem ra cũng rất có phong thái của một cao thủ, ai ngờ lại tấn công vào chỗ đựng con cháu đời sau của anh!

Nếu như bị đánh trúng, có lẽ anh sẽ chết trong ấm ức, sống trên đời hai mươi năm nay, anh vẫn là xử nam mà.

Vì vậy, thà rằng bị đánh cũng phải cố mà bảo vệ “nơi ấy”

Vẻ mặt của Âu Dương Ngọc Quân rất nghiêm túc, Lâm Vân ác độc hét lên: “Sư huynh Đỗ Trạch đừng đánh chết hắn ta, giữ cho hắn ta cái mạng này, chúng ta phải hành hạ tên này đến chết!”

Lâm Vân hét lớn, Âu Dương Ngọc Quân tức giận nhìn sang, rất muốn đi đến đó đánh Lâm Vân một trận nhừ tử.

Trong sân, Đỗ Trạch không đáp lại lời Lâm Vân, vừa rồi hắn đã quá trơ trẽn khi đánh lén Diệp Phàm, có chút bất ngờ.

Bây giờ, mặc dù Diệp Phàm dường như đang ở trong tình thế xấu hơn, nhưng mọi chuyện cũng đang biến chuyển rất nhanh.

“Xoạt!”

Diệp Phàm tao tư thế cầu sắt cả người ngả về phía sau, hai chân như gắn chặt trên đất, lướt qua người của Đỗ Trạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui