Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đỗ Trạch cười lạnh, chỉ cần bắt được đám người Diệp Phàm, ai dám nói bọn họ ỷ mạnh hiếp yếu chứ!
“Được, hay cho cái câu thắng làm vua thua làm giặc, tôi vốn cũng không muốn đánh nhau với mấy người, tất cả đều là do mấy người tự chuốc lấy!”
Diệp Phàm tức giận hét lên, bây giờ thì đã quá phiền phức rồi, phái Lăng Tiêu Sơn của mấy người thực lực phi phàm, chắc chắn sẽ có tiểu tông sư hóa kình, dĩ nhiên cũng không phải chỉ có một người.
Trước khi công phá trở thành tiểu tông sư hóa kình, đúng là ngu dại mới chọc vào phái Lăng Tiêu Sơn.
Nhưng đã bị ức hiếp đến nước này rồi, có nhẫn nhịn cũng không thể nhẫn nhịn được nữa.
“Thất Sát Phá Quân, mau nộp mạng đi!”
Nắm đấm như có sức mạnh tột đỉnh nhanh như chớp đánh về phía tim của Đỗ Trạch, Đỗ Trạch đang cười lạnh chỉ cảm thấy cả người như rung lên một trận, nắm đấm này khiến toàn thân hắn chấn động, dựng tóc gáy.
Hai tay chặn lại, cú tấn công cực mạnh làm hắn bay ra xa ít nhất ba mét.
“Anh che giấu thực lực?”, Đỗ Trạch kinh hoảng, sức mạnh của Diệp Phàm đột nhiên tăng vọt lên rất nhiều.
Diệp Phàm không nói gì, lại tiếp tục mạnh mẽ tấn công, Đỗ Trạch vô cùng hoảng sợ, Diệp Phàm mới bao nhiêu tuổi chứ, thực lực của anh vốn dĩ có thể đấu lại với hắn đã làm hắn vô cùng kinh ngạc rồi.
Bây giờ xem ra anh còn mạnh hơn hắn rất nhiều, hơn nữa hắn cũng có thể khẳng định rằng, Diệp Phàm không hề dùng sức mạnh thần kì của linh bích ở đây.
Bên kia, Âu Dương Ngọc Quân đang dần dần ổn định lại tư thế, một đấu với hai, mặc dù có hơi yếu thế nhưng vẫn có thể thành công ngăn cản được hai người này làm ảnh hưởng đến trận đấu của hai người Diệp Phàm và Đỗ Trạch.
“Tu tu tu….”
Đúng vào lúc này, từ phía xa tiếng còi báo động vang lên, sắc mặt của một vài người đang chiến đấu kịch liệt đột nhiên biến sắc.
Khi cảnh sát ập đến, cuộc chiến này chắc chắn phải kết thúc, cho dù bọn họ không hề sợ hãi, nhưng quá trình bảo lãnh cũng vô cùng phiền phức.
“Lui thôi…”, Đường Kỳ Tài hét lớn, các đệ tử của võ đường đã bắt đầu chạy vào trong xe, bắt đầu khởi động xe và lái xe trốn về phía xa.
“Diệp Phàm, tôi sắp công phá rồi, đợi lần sau sẽ tiếp tục tìm anh!”, Đỗ Trạch nhanh chóng lùi về phía xa, nếu tiếp tục đánh, hắn sẽ thua, chỉ có hắn điều vẫn để lại chiến thư.
“Hừ, không cần đợi ở cái võ đường này đâu, ông đây sẽ tự tìm đến tận cửa!”
Đám người và xe của võ quán mau chóng biến mất, lúc này đây xe cảnh sát cũng chạy tới đây, chặn được