Chương có nội dung bằng hình ảnh
Diệp Phàm không hề lưỡng lự trả lời ngay, nhưng nói xong từ này, anh lại ngông nghênh đi đến trước bàn, tự rót cho mình một chén trà.
Không phải rót nửa, mà là rót đầy chén, sau đó một hơi uống sạch.
“Trà Long Tỉnh trước mưa, đúng là xa xỉ, chậc chậc…”
Hai bố con Trần Hoa mắt chữ a mồm chữ o, giống như muốn đui mù luôn, đến cô gái bị Diệp Phàm đánh kia cũng kinh ngạc thốt không nên lời.
“Cậu không sợ tôi giết cậu sao?”, ông lão cũng hơi giật mình, nhưng khi nói lời này ra, nụ cười trên mặt lại càng nồng đậm.
“Hừ, muốn giết thì giết, dù sao tôi cũng không phải đối thủ của ông, trước khi chết, uống được một chén trà Long Tỉnh, đáng giá lắm!”, Diệp Phàm lại rót cho mình một chén, vẫn rót đầy rồi một hơi uống cạn.
Đổ liên tiếp ba chén vào bụng, Diệp Phàm nhìn ông lão: “Nói đi, uống của ông ba chén trà rồi, xin rửa tai lắng nghe!”
“Ha ha ha…”
Ông lão cười lớn, nhìn Diệp Phàm nói: “Suy tính tốt lắm, quả nhiên là lưu manh”.
“Hừ, ông cũng không cần trêu chọc, hôm nay đánh không lại ông, đánh lại ông thì đã không như này!”, nói rồi Diệp Phàm nhìn người phụ nữ, nét mặt hiện lên sự tàn ác.
Cô ta lập tức nổi cơn giận, nắm chặt đường đao trong tay, hận không thể lập tức giết chết Diệp Phàm.
Diệp Phàm không hề lung lay, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người cô ta, không nhìn thì phí, coi như bồi thường sau tổn thất vậy.
Ông lão lắc đầu cười cười, nói: “Long Nhi, đến đây rót trà xin lỗi cậu Diệp!”
“Vâng!”
Cô ta không hề do dự, cho dù nhìn Diệp Phàm ngứa cả răng, gã này đáng ghét quá, dám nhìn chằm chằm vào cô!
Cô gái bước đến rót cho Diệp Phàm một chén trà, vẫn đầy như vậy, đặt cạch xuống trước mặt Diệp Phàm.
Không phục nói: “Tên tôi là Long Linh, tôi không nên dọa anh, xin lỗi!”
“Hơ, đúng là ớt cay, tính tình khó ở thật…”
Diệp Phàm châm biếm, cầm cốc trà lên đổ vào chậy cây xanh bên cạnh, mắt anh nhíu lại, chậu cây đang xanh mướt lại bắt đầu đen đúa, khô héo.
Trà này có độc!
Lúc này Diệp Phàm mới quay