Mặc dù vô cùng tức giận nhưng Lâm Thanh Đế vẫn ngoan ngoãn mặc quần áo vào, sau khi mặc đồ xong, hắn ta quay đầu nhìn về phía hai cô gái đang hoảng sợ trên giường.
“Giải quyết chúng đi!”
Hai cô gái kia còn chưa kịp phản ứng gì, tay của Hứa Thuyên lập tức bắn ra hai phi tiêu, mũi tên bắn xuyên qua vị trí giữa hai lông mày cô gái, chết bất đắc kỳ tử.
“Giết!”
Hai tên thành viên trong tiểu đội Bọ Cạp, trong tay cầm kiếm đâm về phía Âu Dương Ngọc Quân.
Đối mặt với ba người, vẻ mặt của Âu Dương Ngọc Quân vừa ngông cuồng nhưng cũng vô cùng khát máu, cây kiếm trong tay dũng mãnh tựa như gió, sức lực lại vô cùng mạnh mẽ, quyết liệt và tàn nhẫn chiến đấu với ba tên kia.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Thanh kiếm gãy của cậu ta va chạm với thanh kiếm của ba tên kia, ngay lập tức khiến kiếm của mấy tên kia vỡ ra, cả ba lập tức chấn động, bị sức mạnh của Âu Dương Ngọc Quân đánh lùi về sau mấy bước.
Liên tiếp chém giết, hết sức ngông cuồng, thanh kiếm lóe lên tia sáng lạnh lùng, luồn lách hết bên này đến bên kia, máu tươi bắn ra tung tóe ngay trước cổng biệt thự.
Kẻ địch đã đánh đến cửa, những vệ sĩ của Lâm Thanh Đế vô cùng sợ hãi, những người còn sống mau chóng buông vũ khí trong tay xuống, chạy tán loạn về tứ phía.
“Đoàng, đoàng…”
Đúng lúc này, tiếng súng liên tiếp vang lên, đạn từ rất nhiều phía thi nhau bắn về chỗ bọn họ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhanh chân tách nhau ra, những thành viên của tiểu đội Bọ Cạp này đều là những người đã có kinh nghiệm chiến đấu trong thực tế, tài bắn súng của bọn chúng còn lợi hại hơn đám vệ sĩ kia rất nhiều.
Hai người tách nhau ra, trốn vào trong bụi cây, tầm nhìn bị chặn lại, đám người của đội Bọ Cạp chỉ có thể bắn ngẫu nhiên trong không trung.
“Phập…”
Một âm thanh nhẹ nhàng truyền đến, một trong số thành viên của tiểu đội Bọ Cạp lập tức ôm lấy cái cổ đầy máu của mình và ngã quỵ xuống.
Trong khu biệt thự này có rất nhiều cây xanh với chiều cao khác nhau, có thể trở thành nơi ẩn trốn tuyệt vời cho Diệp Phàm.
“Soạt soạt soạt…”
Âu Dương Ngọc Quân đi vòng ra phía sau ba người này, lưỡi kiếm vung ra, cả ba người đều không kịp phản ứng gì mà ngã ngay xuống đất.
Cơ thể tách rời, máu chảy thành sông.
Hai người Diệp Phàm đã tiếp cận được với tòa nhà chính của khu biệt thự, mà ngay lúc này, một đám người không ngừng nối tiếp nhau lao về phía họ.
Những người vệ sĩ ở bên ngoài kia có thể vứt dao kiếm mà bỏ chạy lấy mạng, nhưng đám người này là tinh anh của nhà họ Lâm, cho dù có chết bọn chúng cũng phải bảo vệ bằng được tính mạng của Lâm Thanh Đế.
Trên tầng hai của biệt thự, Lâm Thanh Đế nhìn ra bên ngoài qua ô cửa sổ, vừa sợ hãi lại vừa tức giận.
Diệp Phàm không chỉ tìm đến đây, hơn nữa khí thế còn rất mạnh mẽ, đến cả những vệ sĩ tinh anh nhất của nhà họ Lâm cũng chỉ có thể làm chậm bước chân của bọn họ.
“Cậu chủ, kẻ địch rất hung hãn, hãy để cho bốn người họ đưa cậu rời đi, tôi sẽ tấn công Diệp Phàm, giúp cậu kéo dài thời gian!”, Hứa Thuyên cất giọng nghiêm túc, võ công của Diệp Phàm hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn ta, đám người của phe hắn ta chiến đấu với Diệp Phàm khác nào tự tìm đường chết.
Chỉ có thể điều động đội Bọ Cạp hiệu Thiên Tự may ra mới có thể chống đỡ lại được, nhưng mà đội ngũ mạnh mẽ này, ngoại trừ chủ của gia chủ của nhà họ Lâm - ông nội của Lâm Thanh Đế, không ai có thể kêu gọi được bọn họ, đây cũng là phòng tuyến cuối cùng của nhà họ Lâm.