Phá Quân Mệnh

Ngay cả khi gia chủ của nhà họ Lâm biết được hiện giờ cháu mình đang bị đuổi giết mà ông ta cũng không hề phái người đến cứu, chứng tỏ sự an nguy của cả gia tộc còn cao hơn cả giá trị của Lâm Thanh Đế.

Thật ra, chuyện này cũng không thể trách Lâm Thanh Đế, hắn ta chưa bao giờ được gặp mặt Diệp Phàm, chỉ biết đến thực lực của Diệp Phàm qua lời kể của Diệp Tử Long, sai lầm lớn nhất của hắn đó chính là đánh giá thấp kẻ địch.

Lâm Thanh Đế vô cùng phẫn nộ, cũng rất ấm ức nhưng cái mạng của bản thân vẫn quan trọng hơn cả.

Hắn ta nắm chặt lấy tay của Hứa Thuyên, vẻ mặt hung dữ nói: “Giúp tôi giết chết hắn, tôi sẽ bày sẵn tiệc rượu chúc mừng anh ở thủ đô!”

Nói xong, dưới sự sắp xếp của bốn thành viên đội Bọ Cạp, Lâm Thanh Đế lặng lẽ lẻn ra từ phía cổng sau của biệt thự, cũng vào lúc này, Hứa Thuyên đã cầm lấy con dao thép xuất hiện trước mặt Diệp Phàm.



Sự xuất hiện của Hứa Thuyên làm cho những người còn lại trong đội vô cùng kinh ngạc, Hứa Thuyên từng là một nhân vật có máu mặt trong đội Bọ Cạp hiệu Thiên Tự, sau này bởi vì một vài nguyên nhân đặc biệt nên đã rút khỏi tiểu đội, nhưng công phu vẫn vô cùng mạnh mẽ.


“Diệp Phàm, một đứa con hoang của nhà họ Diệp mà lại có thể có được thực lực như vậy, quả là khiến tôi ngưỡng mộ và ngạc nhiên, hôm nay chỉ được phép có một người còn sống và bước ra ngoài!”, tay cầm chắc cây dao, Hứa Thuyên uy nghiêm nói.

Diệp Phàm cau mày, không đáp lại lời hắn ta ngay, ở đây có Hứa Thuyên là người mạnh nhất, hắn ta đã ra mặt để chống lại kẻ địch, vậy còn Lâm Thanh Đế đâu rồi?

Bình thường, đáng lẽ Hứa Thuyên phải ở trong biệt thự để bảo vệ Lâm Thanh Đế, chứ không phải là lộ mặt ra ngoài để chiến đấu với anh.

Đột nhiên trong đầu anh lóe lên, chỗ này rất gần với một con sông lớn, có khi nào Lâm Thanh Đế chạy trốn hay không?

“Ngọc Quân, có thể Lâm Thanh Đế đã chạy trốn đi rồi, cậu mau ra cửa sông để ngăn cản hắn lại!”, Diệp Phàm hét lớn, anh vừa nói cửa sông, Âu Dương Ngọc Quân đã ngay lập tức hiểu ý, khu biệt thự này là khu biệt thự cuối cùng, cũng là khu duy nhất tiếp giáp với con sông, có thể còn có bến cảng.

Âu Dương Ngọc Quân chém xong người kia rồi lập tức quay người chạy về phía cửa sông, Hứa Thuyên gầm lên, bảo mọi người dùng hết sức lực ngăn cản Âu Dương Ngọc Quân.

“Ha ha ha, hôm nay ông đây sẽ giết hết cả lũ, Ngọc Quân cậu yên tâm đi đi!”, Diệp Phàm hét lên, nhặt lên một con dao găm từ dưới đất, lao về phía Âu Dương Ngọc Quân đang bị bao vây.


Xông vào đám người, ánh sáng trên con dao liên tiếp lóe lên, Diệp Phàm liên tiếp vung tay chém, không cần sử dụng các chiêu thức khó, chỉ sử dụng sức lực, trong nháy mắt đám người đã đổ rạp xuống, la hét thảm thiết.

Hứa Thuyên hét lên, mau chóng rút dao ra xông về phía Diệp Phàm, nhảy lên, từ trên cao chém dao xuống.

Con dao sắc bén chém xuống, tiếng kêu vang vọng trong không trung, Diệp Phàm giơ dao ra đỡ lấy.

“Keng…”

Tiếng động rất lớn, Diệp Phàm lùi về sau một bước, Hứa Thuyên lùi về sau bốn bước.

Sắc mặt Hứa Thuyên vô cùng nghiêm trọng, thế võ “Thái Sơn áp đỉnh” của hắn ta phản tác dụng làm cho hắn ta phải lùi lại mấy bước, võ công của Diệp Phàm thêm một lần nữa khiến hắn ta được mở mang đầu óc.

“Dao hỏng rồi!”

Nhìn vào con dao Khai Sơn bị sứt mẻ, Diệp Phàm bất mãn lên tiếng, dao Khai Sơn này được làm từ thép nguyên chất, mới đỡ một đòn mà lưỡi dao đã bị mẻ, có thể tưởng tượng được con dao của Hứa Thuyên mạnh đến mức nào.

“Vút…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận