Chương có nội dung bằng hình ảnh
Ai đó thấy Diệp Phàm mất tập trung, rút dao ra định đâm anh từ phía bên cạnh nhưng đã bị con dao găm Bách Tích của anh bắn thẳng vào cổ họng.
“Dao hỏng rồi, các người đúng là thứ rác rưởi, giết mấy người cũng như giết một con chó!”
“Tên khốn, giết nó đi, băm nát để làm nước sốt thịt!”
“Báo thù cho những người anh em đã ngã xuống của chúng ta…!”
Tất cả mọi người đều hét lên, thậm chí những người có ý định xông ra chặn Âu Dương Ngọc Quân bây giờ cũng đã đổi hướng quay lại xông về phía Diệp Phàm.
Lại xuất hiện một đường kiếm lóe lên, tiếng vang liên tiếp trong không trung, Hứa Thuyên dẫn đầu đám người lao vào chiến đấu với Diệp Phàm.
Phía bên kia, Lâm Thanh Đế đang chạy thật nhanh để ra đến sông, nghe thấy tiếng la hét thảm thiết vọng ra từ biệt thự, trong lòng càng run lẩy bẩy, hai tay siết chặt.
“Diệp Phàm, đợi tao quay về, tao nhất định sẽ giết mày, nhất định…”
Lâm Thanh Đế cũng chẳng màng quan tâm tới Hàn Tuyết gì đó nữa, đợi hắn ta quay trở lại, ngay cả Lưu Tú Cầm, hắn ta cũng sẽ giết bằng sạch.
Lưu Tú Cầm dám phản bội hắn ta, chạy trốn một mình, làm cho hắn ta vô cùng phẫn nộ.
“Ha ha, anh không còn cơ hội nữa đâu, hôm nay anh chết chắc rồi!”, một giọng nói đầy đùa bỡn bỗng nhiên vang lên.
Bọn họ vừa mới chạy được một đoạn, bóng dáng của ai đó đã nhanh chóng chạy tới, đây chính là Âu Dương Ngọc Quân, cậu ta cầm trên tay thanh kiếm gãy, vẻ mặt như một sát thần.
“Hai người đưa cậu chủ trốn đi, hai người sẽ ở đây ngăn cản!”
Môt trong số hai người hét lớn, rút tay ra nhanh chóng đánh về phía Âu Dương Ngọc Quân, Âu Dương Ngọc Quân vội vàng né tránh, đôi chân cậu ta nhanh như một con báo, tránh được vô số viên đạn bắn tới.
Bốn người này đều là những cao thủ trong tiểu đội Bọ Cạp, lại có tài thiện xạ, Âu Dương Ngọc Quân sẽ không dại gì mà dùng thân mình đỡ đạn.
Đến gần bờ sông, ở đây thực sự có một bến tàu, có một chiếc tàu cao tốc nhỏ đang dừng ngay gần đó.
Lâm Thanh Đế dùng hết sức bình sinh để chạy đến, chỉ cần lên được tàu, chắc chắn hắn ta có thể chạy thoát.
Phía sau, Âu Dương Ngọc Quân đang liên tục né tránh, cuối cùng cậu ta cũng tìm được cơ hội, rút kiếm chém vào một trong hai người kia.
“Phụt..”
Thanh kiếm cắm vào ngực một người, hắn ta cong lưng lên, suýt nữa đã có thể đâm xuyên qua.
Chỉ còn lại một người, không cần tiêu tốn nhiều sức lực, cậu ta đã có thể cắt được cổ hắn ta, lúc này đám người Lâm Thanh Đế đã đến rất gần bến tàu.
“Mấy người đi ngăn hắn ta lại đi, tôi sẽ ở trên tàu chờ mấy người!”
Lâm Thanh Đế hét lên, hai người kia do dự một hồi rồi đồng loạt gầm lên một tiếng, quay lại chiến đấu với Âu Dương Ngọc Quân.