Phá Quân Mệnh

Vẻ mặt của Hoắc Thanh Thanh rất lạnh lùng: “Hừ, cô nàng Chuột Bạch đó to gan lắm, dám lấy trộm một báu vật của nhà họ Hoắc. Nhà họ Hoắc đã tìm kiếm cô ta lâu lắm rồi, rốt cuộc lần này cũng tìm ra hang ổ của cô ta”.

Diệp Phàm sực hiểu. Anh không hỏi Hoắc Thanh Thanh xem đó là báu vật gì, dù sao đó cũng là bí mật của gia tộc nhà người ta.

Chiếc xe lăn bánh theo sự chỉ dẫn của Hoắc Thanh Thanh, tới một khu phố có những tòa nhà cao tầng san sat.

“Hang ổ của cô ta ở đây?”

“Đúng thế, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, nếu không nhờ một lần tình cờ, bọn tôi cũng không tìm ra nơi này”, Hoắc Thanh Thanh đáp lời.

Diệp Phàm hơi ngạc nhiên, vốn anh tưởng rằng hang ổ của cô nàng Chuột Bạch sẽ nằm ở vùng ngoại thành xa xôi, bí ẩn và an toàn.

Không ngờ lại ở trong trung tâm thành phố có người qua người lại phức tạp như thế, đúng là đi ngược với lẽ thường.


Diệp Phàm đỗ xe ở ngoài khu phố, mỗi người đội một chiếc mũ, trong tay Hoắc Thanh Thanh còn xách một túi rau xanh.

Trong lúc bọn họ đi, một cậu thanh niên mặc quần áo shipper tới gần bọn họ, nhỏ giọng nói với Hoắc Thanh Thanh: “Cô cả, nằm ở tầng bảy cao nhất trong tòa nhà bên tay trái!”

Đó là người nhà họ Hoắc, bọn họ đã truy tìm tung tích của cô nàng Chuột Bạch được một thời gian rồi, thậm chí để xác nhận mức độ chính xác của tin tức này, bọn họ đã làm nhân viên ship thức ăn ở đây rất lâu.

Hôm nay truy tìm ra hang ổ, Hoắc Thanh Thanh không bảo bọn họ hành động luôn, cô nàng Chuột Bạch có võ công cao cường, nên tránh những thương vong không cần thiết.

Hơn nữa nếu làm cô ta sợ chạy mất thì sẽ rất khó để tìm lại.

Trên tầng bảy của tòa nhà bên trái, tia sáng lắt léo, xung quanh toàn là rèm cửa màu đen, phòng ngừa có kẻ theo dõi.

Một cô gái nhỏ nhắn đang nghịch một hạt trân châu màu trắng sữa, cô ta chính là cô nàng Chuột Bạch.


Trong phòng không có đèn, nguồn sáng được phát ra từ viên trân chân trong tay cô ta.

Dạ Minh Châu!

Nếu có nhà khảo cổ học hoặc người chuyên về đồ cổ ở đây thì nhất định sẽ hô lên thất thanh.

Dạ Minh Châu là thứ không biết có tồn tại thật hay không, vậy mà lại có một viên ở đây. Nghe đồn lúc Từ Hi chết, trong miệng bà ấy ngậm một viên Dạ Minh Châu thần kỳ.

Cho dù là ở cổ đại, Dạ Minh Châu cũng chỉ là thứ đồ trong truyền thuyết, ngoài hoàng thất ra thì rất ít người được nhìn thấy.

“Cộc cộc cộc…”

Lúc này, cửa phòng của cô nàng Chuột Bạch bị ai đó gõ vang. Cô ta đang nằm ngắm nghía Dạ Minh Châu, bèn vội vàng lộn mèo đứng lên khỏi ghế sô pha.

Đi tới bên cạnh rút một thanh kiếm ngắn ra, cô nàng Chuột Bạch nhẹ nhàng bước tới cửa, áp sát vào cửa để nhìn qua mắt mèo, đó là một nhân viên ship thức ăn.

Cô ta không lên tiếng, cầm chặt thanh kiếm trong tay, bởi vì cô ta không gọi thức ăn, đồng thời cũng chưa gọi thức ăn ngoài bao giờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận