Chương có nội dung bằng hình ảnh
Người đại diện vội vàng mở miệng, nói với Hàn Tuyết: "Tổng giám đốc Hàn, cô hiểu nhầm ý tôi rồi, ý tôi không phải là hai trăm ngàn, mà là hai mươi triệu!"
"Tăng gấp trăm lần? Hai mươi triệu?"
Theo bản năng, Hàn Tuyết hỏi lại, tăng lên gấp trăm lần?
Người đại diện nói một cách đương nhiên: "Đúng thế, là hai mươi triệu, bọn họ là siêu sao quốc tế trong tương lai, nếu cô trả hai mươi triệu, chúng tôi có thể làm người đại diện cho sản phẩm của các cô nữa!"
"Ha ha ha..."
Hàn Tuyết giận quá hóa cười, cô lớn tiếng quát người đại diện: "Các người ăn cướp đấy hả? Hai mươi triệu đủ để tôi mời hết các minh tinh hạng nhất trong nước tới rồi, làm người thì phải tự biết thân biết phận!"
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
"Các người không muốn làm thì cút hết đi cho tôi!"
Hàn Tuyết thực sự nổi giận rồi, cô chẳng để ý tới điều gì nữa, cứ thế quát ầm lên. Từ Diệc Huyên mấp máy môi, nhưng không dám lên tiếng.
Đưa ra số tiền này, trong lòng cô ta cũng bồn chồn lắm chứ, nhưng đó là số tiền mà Đường Kỳ Tài căn dặn bọn họ, bọn họ chỉ có thể nói như vậy.
Võ đường là bá chủ thế giới ngầm của thành phố Cảng, không thiếu thủ đoạn để xử lý đám minh tinh như bọn họ, bọn họ không dám phản đối.
Dù sao, nếu Hàn Tuyết không trả tiền thì bọn họ sẽ không lên sân khấu, làm Hàn Tuyết và Diệp Phàm mất mặt, hoàn thành yêu cầu của Đường Kỳ Tài là coi như đạt được mục đích.
Nếu Hàn Tuyết trả tiền, bọn họ sẽ kiếm được một món hời, tính kiểu gì cũng lãi.
Người đại diện giật mình vì tiếng quát của Hàn Tuyết, nhưng nhớ tới lời dặn của Đường Kỳ Tài, hắn đanh mặt lại, nói bằng giọng âm trầm:
"Tổng giám đốc Hàn đã nói thế thì chúng tôi đi là được, nhưng nếu có fan hâm mộ hỏi thì chúng tôi sẽ nói là tổng giám đốc Hàn bảo chúng tôi cút!"
"Còn nữa, trước khi đi, tổng giám đốc hàn lo bồi thường phí vi pham hợp đồng đi, năm mươi phần trăm, hai người là sáu trăm ngàn!"
Hàn Tuyết tức điên lên, làm người mà có thể mặt dày vô liêm sỉ đến mức này, quá đáng hơn cả Lưu Tú Cầm nữa.
Thậm chí đến lúc này bọn họ vẫn uy hiếp cô, cô tức đến mức lồng ngực cứ phập phồng.
"Tiểu Tuyết, xảy ra chuyện gì vậy?", lúc này, Diệp Phàm bước từ ngoài vào.
Tới giờ lên sân khấu rồi, Hàn Tuyết cũng đã vào đây được một lúc, Diệp Phàm không yên tâm, vậy nên đã sắp xếp cho đội múa lên biểu diễn một bài, tạm thời cầm chân phóng viên và người xem.
Diệp Phàm đi tới, thấy Hàn Tuyết nổi giận đùng đùng, anh hỏi và biết được đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
Anh nhìn về phía người đại diện: "Có kẻ đã sai các người cố tình gây sự đúng không?"
Người đại diện gân cổ lên: "Không có ai hết, đây là suy tính bình thường của chúng tôi. Tôi không muốn nói nhiều, một là bỏ ra hai mươi triệu, hai là lấy ra phí bồi thường vi phạm hợp đồng sáu trăm ngàn, fan hâm mộ mà hỏi thì chúng tôi sẽ nói là tổng giám đốc Hàn bảo chúng tôi cút!"
"Ha ha, đòi hai mươi triệu, không sợ có mạng đòi tiền, nhưng không có mạng tiêu hả?"
Diệp Phàm cười lạnh: "Hôm nay là ngày khánh thành, vốn tao không muốn gây chuyện, nhưng màu đỏ cũng coi như điềm may!"
Vứt dứt lời, Diệp Phàm vươn tay ra túm tóc người đại diện rồi đập thật mạnh vào bàn gỗ. Rắc một tiếng, người