Phóng viên không chút do dự, lập tức xoay người định bỏ chạy.
Nhưng đằng sau cũng có sáu người nữa, ai nấy hung dữ bặm trợn, một người trong số đó còn cầm bao tải.
Tên phóng viên sợ đến mức suýt thì phát khóc, nói năng lộn xộn hết cả lên: "Đại ca, ban ngày ban mặt, có phải các anh nhận nhầm người rồi không..."
"Đánh ngất xỉu, đưa đi!", Lý Trường Tiếu thản nhiên ra lệnh. Một người đàn ông cầm cán dao đập vào gáy tên phóng viên, sau đó cho hắn vào trong bao.
Hoạt động diễn ra rất thuận lợi, tinh chất dưỡng thể của Công Nghệ Tuyết Phàm cũng có giá bán rất cao, mỗi đợt trị liệu là ba chai tinh chất, hai chai uống, một chai thoa.
Giá cả là ba mươi tám ngàn, cao đến mức người ta nghẹn họng, nhưng vì số lượng có hạn nên lại bán chạy đến mức khó tin.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Trong căn phòng xa hoa của khách sạn, mấy vị tổng giám đốc của các doanh nghiệp nổi tiếng như Y dược Hoành Bác và Hồi Xuân Đường đang nhìn hình ảnh trong ti vi, ai nấy xanh xám mặt mày.
Diệp Phàm như đang giáng một cái bạt tai vào mặt bọn họ, tạm không bàn tới những thứ khác, chỉ riêng giá bán thôi cũng là thứ mà các cửa hàng thuốc của bọn họ không thể chịu nổi rồi.
"Khốn kiếp, dựa vào đâu mà hắn lại bán đắt như thế, có còn lý lẽ gì nữa hay không!", một người đàn ông trung niên giận dữ mắng mỏ.
"Đúng thế, một chai hơn mười hai ngàn, dựa vào cái gì..."
Mấy ông tổng giám đốc nhao nhao mắng mỏ, thực chất thì lại ghen ghét không thôi, trong số các sản nghiệp của bọn họ, ngoài các chi nhánh bán thuốc ra thì còn có những chi nhánh làm đẹp.
Chỉ có điều tiêm filler loại xịn nhất cũng chỉ mấy ngàn tệ, tốc độ kiếm tiền của Công Nghệ Tuyết Phàm khiến bọn họ ghen tức đỏ mắt.
"Không được, chúng ta nhất định phải chèn ép, nếu thứ này có thể làm đẹp da thật thì sau này ai thèm tới thẩm mỹ viện của chúng ta nữa?", tổng giám đốc của Y dược Đông Thịnh nói với vẻ mặt âm trầm.
"Tôi đồng ý, sản phẩm của bọn họ vừa uống vừa bôi, chỉ cần xảy ra vài sự cố thì danh dự của Công Nghệ Tuyết Phàm sẽ đi tong, mất cả chì lẫn chài..."
Mấy tổng giám đốc bắt đầu bàn bạc mưu hèn kế bẩn với nhau, Diệp Phàm động vào chiếc bánh của bọn họ, khiến bọn họ không thể nhẫn nhịn được.
Lễ khánh thành diễn ra rất thuận lợi, từ đầu đến cuối, trên mặt Hàn Tuyết luôn hiện hữu nụ cười chói sáng.
Trong phòng nghỉ của công ty, Trịnh Tuấn Triết và Từ Diệc Huyên nhìn đăm đăm vào Diệp Phàm, nói bằng giọng cầu xin: "Anh Diệp, anh xóa ảnh và video đi có được không? Chúng tôi không lấy phí lên sân khấu lần này nữa".
"Thế thì ngại lắm…"
Diệp Phàm cười khẽ, nhưng anh không phải người nói không giữ lời, lập tức xóa ảnh và video trước mặt bọn họ, khiến bọn họ thở phào một hơi.
Anh nhìn về phía Từ Diệc Huyên: "Cô Từ, lúc nãy cô uống một chai tinh chất dưỡng thể của chúng tôi, tôi tính rẻ cho cô với giá mười ngàn, nhớ quẹt thẻ trước khi đi đấy".
Từ Diệc Huyên trố mắt ra, cô ta bị ép nên mới phải uống, tuy rằng hiệu quả rất tốt, nhưng suy cho cùng cũng là bị ép mà.
Làm người, sao có thể mặt dày đến mức ấy cơ chứ?
Hành động "mặt dày" của Diệp Phàm khiến Từ Diệc Huyên sửng sốt, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô ta chỉ có thể trả mười ngàn dù không tình nguyện chút nào.
Cô ta là minh tinh đang nổi, mặc dù chỉ là minh tinh hạng hai, nhưng cũng coi như nổi tiếng.