Chương có nội dung bằng hình ảnh
Diệp Phàm chẳng coi cô ta ra gì, không hề có thái độ khác biệt so với những cô gái khác, khiến cô ta vô cùng tức giận, nhưng lại không dám phản kháng.
Cuối cùng, Diệp Phàm không trả một triệu hai trăm ngàn chi phí tới dự lễ khánh thành cho bọn họ, ngược lại Từ Diệc Huyên còn mua mấy bộ tinh chất dưỡng thể, tốn thêm hơn hai trăm ngàn.
Trịnh Tuấn Triết cũng mua năm bộ, không chỉ không được giảm giá, mà Diệp Phàm còn bán với giá cao hơn, nói là sẽ quyên cho công trình Hi Vọng.
"Diệp Phàm, lần này anh dạy bọn họ một bài học nhớ đời rồi đấy", Hàn Tuyết bước tới, nói với vẻ mặt vui vẻ.
Nghe vậy, Diệp Phàm nở nụ cười: "Tất nhiên rồi, minh tinh thì đã sao, bọn họ cũng là người, dám bắt tay với Đường Kỳ Tài để hại anh thì không thể tha cho bọn họ dễ như thế được".
Hàn Tuyết cười một tiếng, do dự giây lát rồi mới hỏi: "Anh lấy đâu ra những tin tức bê bối của bọn họ vậy? Còn là loại video đó nữa, xấu quá rồi!"
Diệp Phàm cười hề hề: "Đây là bí mật, chuyện này chứng minh rằng, lúc làm chuyện ấy, nhất định phải cẩn thận, phòng ngừa kẻ khác quay lén!"
"Xì..."
Hàn Tuyết xì một tiếng, cô đóng cửa phòng tiếp khách lại, sau đó xoay người và nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Diệp Phàm, nói cho em biết, chuyện về Lâm Thanh Đế là sao?"
"Còn nữa, những lời mẹ nói có nghĩa là sao, mẹ và Lâm Thanh Đế đã hợp tác gì với nhau?"
Diệp Phàm nhíu mày, nói: "Em muốn biết thật hả? Thực ra em không biết cũng được, hơn nữa anh đã hứa với bố em rồi, anh sợ em không chịu nổi".
Hàn Tuyết kiên định lắc đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn anh: "Không, em nhất định phải biết, đừng để ý tới bố!"
Diệp Phàm thở dài một hơi, ánh mắt hơi sắc bén: "Nói về Lâm Thanh Đế trước đi, hắn có ý đồ xấu xa với em, còn bày mưu ám sát anh, hơn nữa còn ám sát hai lần liền".
"Hai lần?", Hàn Tuyết hô lên, vẻ mặt rất khiếp sợ.
"Đúng thế, chuyện hắn có ý đồ xấu với em thì em cũng biết rồi đấy, còn lần đầu tiên anh bị ám sát là khi mẹ em giả vờ tông xe vào người khác, làm anh bị con dao có độc đâm trúng".
"Lần thứ hai là ngay tối hôm đó, khi anh chuyển tới bệnh viện nhân dân số một. Sau khi mẹ em tới thăm, sát thủ đã ngụy trang thành bác sĩ, lẻn vào bệnh viện để ám sát anh, nhưng đã bị Ngọc Quân bóp nát cổ".
Hàn Tuyết sợ hết hồn, cô không sợ hãi về chuyện giết người mà Diệp Phàm nói tới, vụ đuổi giết ở núi Bắc Mang khiến khả năng thừa nhận của cô tăng lên nhiều.
Sắc mặt của Hàn Tuyết rất khó coi, cô có dự cảm chẳng lành, trầm giọng nói: "Trong chuyện ấy, mẹ có vai trò thế nào?"
"Lấy em làm mồi nhử, bắt tay với Lâm Thanh Đế để ám sát anh!"
"Đoàng..."
Lời nói của Diệp Phàm như tiếng sấm nổ tung trong đầu Hàn Tuyết.
Cô biết Lưu Tú Cầm luôn muốn trở thành