Trông bà ta vô cùng rạng rỡ, như khôi phục lại tuổi xuân.
Lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Hàn Tuyết rảo bước vào trong.
Lưu Tú Cầm hớn hở đúng lên: "Con gái ngoan, tinh chất dưỡng thể này của con có hiệu quả thật đấy, cho mẹ mấy bộ để mẹ tặng cho các dì của con uống".
"Uống cái rắm!"
Hàn Tuyết lạnh lùng văng tục một câu, cô giơ tay lên, giáng cho Lưu Tú Cầm một cái tát.
"Bốp..."
"Từ hôm nay trở đi, mẹ bị đuổi ra khỏi biệt thự số một!" <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Trong phòng làm việc vô cùng yên tĩnh, Diệp Phàm đang đi theo ở phía sau lập tức sững người lại.
Hàn Tại Dần thừ người ra, cứ như thể đã mất hết khả năng suy nghĩ rồi.
Hàn Tuyết đi đến rồi tát Lưu Tú Cầm một bạt tai, còn bắt bà ta phải cút khỏi khu biệt thự số một thành phố Cảng.
Cô đã vô cùng tức giận nên mới làm ra hành động đó, và nói ra lời nói lạnh lùng muốn đuổi Lưu Tú Cầm ra khỏi biệt thự.
“Cô... cô dám đánh tôi...”
Vẻ mặt bà ta tràn ngập sự khó tin, bàn tay sờ vào bên má trái bị đau: “Cô đánh tôi, cô dám đánh mẹ ruột của mình, lại còn muốn đuổi tôi đi...”
“Đứa con bất hiếu, đồ vong ân phụ nghĩa”.
Lưu Tú Cầm hầm hầm giận dữ, phản ứng vô cùng mạnh mẽ, sự tức giận như có thể nhấn chìm Hàn Tuyết vậy: “Đứa con bất hiếu như cô dám đánh tôi, không sợ bị sét đánh, bị xe đâm sao?”
“Bất chung bất hiếu, tôi đánh chết cô...”
Lưu Tú Cầm bị đả kích nặng nề, vốn việc Hàn Tuyết không cho bà ta lên cắt băng và việc Diệp Phàm luôn chế giễu bà ta đã khiến bà ta vô cùng tức giận rồi.
Bây giờ lại còn bị Hàn Tuyết đánh và bị đuổi ra khỏi cửa.
Bà ta nhảy cẫng lên, giơ tay muốn đánh vào mặt Hàn Tuyết, nhưng cô cũng không tránh mà chỉ nhắm chặt mắt lại.
Đánh đi, chỉ cần bà ta tát cô một cái thì cô sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với Lưu Tú Cầm, cả đời không qua lại với nhau nữa.
Nhưng mà đợi ba giây sau, cái tát đó vẫn không giáng xuống mặt cô mà cô chỉ ngửi được một mùi hương vô cùng quen thuộc.
Hàn Tuyết mở mắt ra, Diệp Phàm đứng trước mặt cô và đang giữ chặt cổ tay Lưu Tú Cầm, khiến cho bà ta không xuống tay được.
“Vợ tôi, bà đánh được sao?”
“Hừ”.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, vẫy tay một cái lập tức truyền nội lực ra ngoài, Lưu Tú Cầm hét lên một tiếng đau đớn như bị xe đâm rồi ngã vật ra ghế sofa phía sau.
Khiến cho bộ ghế sofa làm bằng da thật đắt tiền phát ra tiếng động lớn như thế thì có thể tưởng tượng được sức lực của Diệp Phàm mạnh đến mức nào.
Lưu Tú Cầm cảm thấy cánh tay vô cùng đau nhức, may mà phía sau có một chiếc ghế sô pha da, nếu là tường thì nói không chừng bị đập vào đó sẽ thành một bức tranh hình người mất rồi.
“Tú Cầm, bà thế nào rồi...”