Nói xong mấy lời này thì Hàn Tuyết đã bật khóc nức nở, cô nhận phải đả kích to lớn như thế này thì đã vô cùng thất vọng rồi.
Lưu Tú Cầm ngạc nhiên, thậm chí là sợ hãi, Hàn Bách Hào giết chết bà cụ Hàn, bà ta lại còn qua lại thân thiết với gã ta như thế.
Con rể Lưu Tú Cầm mong muốn là Lâm Thanh Đế lại bị Diệp Phàm giết chết rồi, bây giờ bà ta lại còn bị Hàn Tuyết đuổi ra khỏi nhà, thì phải làm sao bây giờ.
Bà ta phải làm sao bây giờ?
Lưu Tú Cầm thấy Hàn Tuyết khóc đỏ mắt, sắc mặt còn tràn ngập sự thất vọng thì hét lên một tiếng rồi lập tức lao về phía cô.
Sắc mặt Diệp Phàm lạnh hẳn đi, lúc này rồi lẽ nào bà ta còn muốn tấn công Hàn Tuyết?
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Anh lắc người một cái, ngay khi chuẩn bị đá chân ra thì đã thấy Lưu Tú Cầm nằm bò xuống, giữ chặt lấy chân của Hàn Tuyết.
“Hàn Tuyết à, mẹ sai, mẹ quá sai rồi, con cho mẹ một cơ hội để thay đổi đi...”
Lưu Tú Cầm gào khóc thảm hại, ôm lấy chân Hàn Tuyết không ngừng cầu xin, bà ta không thể nào bị đuổi ra khỏi cửa được vì bà ta không có gì cả.
Bà ta khóc đến thảm thương, xin lỗi liên tục, chỉ thiếu quỳ xuống xin lỗi cô mà thôi.
Hàn Tuyết vẫn thờ ơ, chỉ là nước mắt ngày càng rơi xuống nhiều hơn. Lần này cô chắc chắn không thể tha thứ cho Lưu Tú Cầm được, nhất định phải tỏ thái độ cho bà ta biết.
Hàn Tại Dần đứng bên cạnh vô cùng khó xử, nhìn thấy Lưu Tú Cầm khóc đến mức như thế thì cũng thấy thương.
“Hàn Tuyết, con tha cho mẹ con lần này đi, đã là con người thì ai mà không mắc lỗi cơ chứ”.
Giọng nói của Hàn Tại Dần mang theo chút van xin, Hàn Tuyết dù vẫn đang khóc nhưng vẫn lắc đầu: “Bố, có lỗi sai có thể tha thứ được nhưng có những lỗi sai phải trả giá”.
“Con có thể đưa tiền, nhưng mẹ bắt buộc phải rời khỏi khu biệt thự số một này, nếu bố muốn đi theo thì con cũng không giữ”.
“Nhưng nếu mẹ vẫn không biết hối cải, vẫn muốn giết chết Diệp Phàm, lần tới có khi mang luôn bố ra làm mồi nhử cũng không chừng”.
“Không thể nào, không thể nào...”
Hàn Tuyết vừa nói xong thì Lưu Tú Cầm đã lắc đầu quầy quậy, khóc: “Đều là chủ ý của Diệp Tử Long và Lâm Thanh Đế, vốn mẹ cũng không đồng ý nhưng họ nói chắc chắn sẽ không xảy ra sai xót gì, mẹ đồng ý với con, chắc chắn sẽ không lấy các con ra làm mồi nhử nữa...”
“Vậy nghĩa là mẹ vẫn muốn hợp tác với người khác để giết chết Diệp Phàm hay sao?”, Hàn Tuyết lạnh giọng nói.
Lưu Tú Cầm hoảng sợ rồi bật khóc nức nở: “Không phải, tất nhiên sẽ không có chuyện đó rồi, việc muốn giết Diệp Phàm đó chỉ là do nhất thời hồ đồ, Hàn Tuyết, con phải tin mẹ, mẹ là mẹ ruột của con mà, huhu...”
Bà ta van xin Hàn Tuyết tha thứ cho mình, cho bà ta một cơ hội để sửa đổi. . Cập 𝑛hật t𝘳uyệ𝑛 𝑛ha𝑛h tại { 𝑇𝘳𝑼𝑚 t𝘳uyệ𝑛.𝘷𝑛 }
Hàn Tại Dần đứng bên cạnh cũng van xin, nhưng Hàn Tuyết chỉ liếc nhìn Diệp Phàm một cái rồi lại quay mặt lại.
Không phải là Diệp Phàm ra hiệu cho cô cái gì mà là Lưu Tú Cầm từ trước đến giờ chưa từng nói xin lỗi anh, càng không có chút sám hối nào.
Điều này có thể thấy là Lưu Tú Cầm vẫn chưa thực sự nhận ra sai lầm của mình, cũng không cho rằng việc bà ta làm là sai.