“Bố, bố đừng nói nữa”.
Hàn Tuyết lên tiếng ngắt lời khuyên không ngừng của Hàn Tại Dần, rồi lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ, khom lưng đặt xuống trước mặt Lưu Tú Cầm.
Thẻ này vốn là để trả phí xuất hiện cho Trịnh Tuấn Triết, nhưng do một vài vấn đề về thuế nên theo yêu cầu của người môi giới thì không ghi vào sổ sách công ty.
Bởi vì Diệp Phàm nên số tiền này họ cũng không dám lấy, cho nên thẻ này vẫn do Hàn Tuyết cầm.
“Mẹ, chuyển ra ngoài ở đi, đừng làm khó con nữa, trong thẻ này có 1 triệu 20 ngàn tệ, đủ cho mẹ sinh sống trong một thời gian dài”.
“Tiêu hết rồi thì con sẽ định kì gửi cho mẹ, đến bao giờ mẹ biết sám hối hoàn toàn, biết được lỗi sai của mình thì chúng ta sẽ nói đến những chuyện khác”.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Trong vòng ba năm nữa, mẹ đừng nghĩ đến chuyện vào ở trong khu biệt thự số một này”.
“Hàn Tuyết, mẹ biết sai rồi, mẹ là mẹ ruột của con đấy, mẹ phải quỳ xuống thì con mới tin mẹ hay sao chứ?”, Lưu Tú Cầm đau khổ thanh minh, nhưng đôi mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc thẻ trước mặt, trong mắt hiện lên một tia oán hận sâu sắc.
“Mẹ, tự mẹ thu xếp ổn thỏa đi, đừng có ép con và Diệp Phàm phải đuổi mẹ ra ngoài”.
Hàn Tuyết vô cùng kiên quyết, cô nhắm chặt mắt, bộ dáng không muốn nhìn thấy Lưu Tú Cầm nữa.
Hàn Tại Dần lo lắng không yên, nhưng lại không biết nên khuyên nhủ như thế nào, chỉ thấy Lưu Tú Cầm run lẩy bẩy đứng lên, trong tay còn cầm theo tấm thẻ của Hàn Tuyết.
Bà ta biết cô đã hạ quyết tâm nên không thể nào thay đổi được: “Hàn Tuyết, mẹ nghe lời con, mẹ nhất định sẽ sám hối...”
Lưu Tú Cầm cầm lấy túi của mình rồi xoay người đi ra cửa, chỉ là khi đi qua Diệp Phàm thì trong mắt chứa đầy sự oán hận.
Hàn Tại Dần thở dài một hơi rồi đuổi theo.
“Diệp Phàm, em đuổi mẹ em đi rồi...”, Hàn Tuyết nước mắt rơi đầy mặt, Diệp Phàm biết cô phải chịu áp lực vô cùng lớn, trên đời này hiếm có người mẹ ruột nào mà có thể như Lưu Tú Cầm này.
Diệp Phàm ôm cô vào lòng rồi nhẹ nhàng an ủi, chưa đến 5 phút sau Hàn Tại Dần đã quay lại, bộ dáng thở không ra hơi.
“Bố, không phải bố...?”
“Mẹ con chạy mất rồi, bố không đuổi theo kịp, sau khi bà ấy vào trong xe thì khóa luôn cửa lại rồi”.
“Bố gọi thế nào cũng không mở cửa, không biết là định đi đâu nữa”.
“Bố chị sợ mẹ con nghĩ không thông, mà đi tự vẫn thôi”.
Hàn Tại Dần nói một cách gấp gáp.
Hàn Tuyết giật mình, nhưng Diệp Phàm lại cười: “Bố, bố cứ yên tâm đi, mẹ còn quý mạng sống hơn ai hết, tục ngữ có nói “người tốt chết sớm, kẻ xấu...””.
Diệp Phàm không nói hết câu, dù gì cũng phải giữ thể diện cho Hàn Tại Dần.
Lúc này, Lưu Tú Cầm dẫm mạnh chân ga, nắm chặt vô lăng.
Sắc mặt dữ tợn, tràn ngập sự hận thù.
“Diệp Phàm, tôi nhất định khiến cho cậu phải chết, vì cậu nên tôi mới bị con gái mắng, còn bị đánh, bị đuổi ra khỏi cửa...”