Phá Quân Mệnh

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Quan trọng hơn là trên gương mặt cô gái luôn nở nụ cười thanh xuân tươi trẻ, khá là ngọt ngào, nó khiến người ta cảm thấy tâm trạng thoải mái.

“Chào anh, tôi tên Tô Thiến Viên, rất hân hạnh được biết anh!”, cô gái tự nhiên hào phóng, sau khi cất hành lý, cô gái chào hỏi Diệp Phàm.

“Chào cô, tôi tên Diệp Phàm!”, Diệp Phàm đáp lại, giơ tay phải của mình ra.

Tô Thiến Viên sửng sốt, nở một nụ cười ngọt như mật: “Lần đầu tiên gặp mặt mà muốn nắm tay con gái thì không lịch sự lắm đâu…”

“Hả?”

Diệp Phàm thoáng thấy lúng túng, đối phương nói khá có lý, dù sao hai người cũng không quen biết gì nhau.

Nhưng khi anh vừa định thu tay, một bàn tay trắng nõn vươn ra nắm lấy tay anh, một bàn tay mềm mại như tơ lụa.

“Nhưng từ chối bắt tay người khác lại càng bất lịch sự…” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Trong lòng Diệp Phàm cảm thấy rất bất đắc dĩ, cô gái hoạt bát có vẻ ngoài xinh đẹp mà ngọt ngào này chắc chắn đang che giấu một con ác ma trong lòng.

Hai câu nói này của cô ta cũng đủ để phái nam xấu hổ, đỏ bừng mặt rồi.

Diệp Phàm bất đắc dĩ cười, chân thành nói: “Cô rất tinh nghịch!”

Tô Thiến Viên sửng sốt: “Phụt!”, cô ta bật cười: “Anh là người đầu tiên nói tôi tinh nghịch, rất thú vị nha. Ha ha…”

Nụ cười quá ngọt, âm thanh êm tai như chuông bạc, Diệp Phàm có chút thất thần.

“Khụ khụ, anh Diệp…”, Tô Thiến Viên lắc lư một chút, lúc này Diệp Phàm mới phát hiện tay mình còn đang nắm bàn tay nhỏ bé của đối phương nên vội buông ra, trong lòng lại tự mắng bản thân một trận.

Đã là người có gia đình mà còn mất bình tĩnh khi gặp người đẹp. Mày đúng là tên khốn, Diệp Phàm!

Hai người trò chuyện một chút, sau khi hiểu rõ về nhau, Tô Thiến Viên hỏi:

“Anh Diệp, xin mạo muội hỏi một câu, anh là người thành phố Cảng à?”

“Phải, tôi là người thành phố Cảng!”, anh là người thủ đô nhưng vợ là người thành phố Cảng, Diệp Phàm cũng coi mình là người thành phố Cảng.

Tô Thiến Viên chắp tay, duyên dáng hô to: “Oa, thích quá! Tôi hâm mộ mấy người thành phố Cảng lắm đó!”

“Có gì đáng để hâm mộ?”, Diệp Phàm khó hiểu.

“Có tinh chất dưỡng thể, chẳng lẽ anh không coi ti vi à?”

Nghe thấy thế, Diệp Phàm hơi sửng sốt, tinh chất thể dịch đó không phải là sản phẩm của Công Nghệ Tuyết Phàm sao?

Ba ngày trước, họ mới mở lễ khai trương, tuyên bố đưa sản phẩm ra thị trường.

Đối với sản phẩm của nhà mình, Diệp Phàm tất nhiên rất quan tâm, tò mò hỏi ngược lại Tô Thiến Viên: “Cô nói cho tôi nghe một chút đi! Vì sao cô lại hâm mộ người thành phố Cảng vì tinh chất dưỡng thể này?”

Nói tới thứ này, Tô Thiến Viên hưng phấn: “Tinh chất dưỡng thể quá tuyệt vời! Hôm trước tôi vừa xem ti vi là chạy đi mua ngay, nhưng số lượng hạn chế nên xếp một hàng dài mới mua được một bộ!”

“Sau khi dùng, tôi cảm thấy như mình quay trở về thời thiếu nữ vậy!”

Tô Thiến Viên có chút làm quá nhưng dáng vẻ này rất đáng yêu, nhưng cô ta nhanh chóng bĩu môi: “Tiếc là tinh chất dưỡng thể chỉ bán ở thành phố Cảng, ở thủ đô cũng không có, mà số lượng còn hạn chế. Đáng giận nhất là người thành phố Cảng thì được ưu tiên mua sắm, tôi xếp hàng hai ngày mới giành được bốn bộ, quá hâm mộ người thành phố Cảng mấy anh!”

Lời Tô Thiến Viên khiến Diệp Phàm đờ ra, người thành phố Cảng được ưu tiên mua sắm, chính anh cũng không biết quy định này.

Nhưng anh đoán có lẽ đây là ý của Hàn Tuyết. Quy định có chút không tốt với người ngoài nhưng lại làm người thành phố Cảng vui lòng, điều này có thể giúp Công Nghệ Tuyết Phàm mở ra thị trường ở thành phố Cảng.

Thành phố Cảng là thị trường chính của họ, chỉ có đứng vững ở đó thì họ mới có thể tiến quân vào thị trường khác, làm đâu chắc đó.

""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui