Diệp Phàm điên rồi, lại dám ở trước mặt Thẩm Thiên Quỳnh, chặt đứt cánh tay đứa em trai yêu quý của bà cụ.
Giông bão sắp kéo tới rồi!
“Diệp Phàm, mày là đồ nghiệt súc, nghiệt súc...”, Thẩm Thiên Quỳnh giận run người, đôi mắt đã già đỏ ngầu lên, căm hận Diệp Phàm, buông lời mắng chửi.
Diệp Phàm liếc nhìn bà cụ, điềm đạm nói: “Nếu nói về quan hệ huyết thống, tôi là cháu ruột của bà, nếu tôi là nghiệt súc, vậy là bà cái gì hả?”
“Thứ súc sinh già nua?”
Súc sinh già nua!
Như tiếng sét đánh ngang tai, Diệp Phàm lại dám chửi Thẩm Thiên Thu là súc sinh già nua, ngay cả Diệp Chấn Hà cũng phải cau mày.
Thằng cháu này, lại dám chửi cả ông cụ.
Thẩm Thiên Quỳnh cầm lấy cây gậy của mình đập mạnh xuống, hô lớn: “Tiểu đội Kinh Lôi đâu, bắt tên nghiệt súc này lại!”
“Soạt soạt soạt!”
Bà cụ vừa dứt lời, rất nhiều người lao ra từ nhiều hướng khác nhau, người nào người nấy đều toát lên khí thế bức người.
Đây là tiểu đội bảo vệ cho nhánh của nhà bọn họ, có tên Kinh Lôi; còn tiểu đội bảo vệ cho nhánh nhà Diệp Chấn Đình, có tên Lôi Đình!
Trong những người này, có hai người dẫn đầu, một béo một gầy, người béo trông phốp pháp như Phật Di Lặc, còn người gầy trông lại như Bạch Vô Thường.
Con ngươi của Diệp Phàm thu lại, bởi anh nhận thấy hai người này có sức mạnh cũng phải ngang ngửa với Thần Hồng trước đó, đây sẽ là trận đánh ác liệt.
Thần Hồng vẫn đang quỳ nguyên trên mặt đất, giận tím mặt, trong lòng thầm chửi Thẩm Quảng Binh.
Trong tay có nhiều cao thủ lại còn trả giá cao để hắn ta ra mặt, có điên không hả.
May mà vừa rồi hắn ta tự xưng là thầy Thần, bây giờ hắn ta chỉ muốn tháo chạy, nhưng vì xương bánh chè bị đánh gẫy, cho nên khó lòng mà đứng lên được.
“Tất cả mọi người xông lên, bắt lấy tên nghiệt xúc này cho tôi!”, Thẩm Thiên Quỳnh tức tối hét lên!
Đúng lúc này Chu Tình đứng lên, điềm đạm nói: “Tất cả lui xuống!”
Tiểu đội Kinh Lôi vẫn đứng nguyên tại vị trí, bọn họ không muốn tham gia vào cuộc nội chiến này, nhưng Thẩm Thiên Quỳnh đã hạ lệnh, bọn họ không thể chống đối.
Song Chu Tình hiện đang là dâu trưởng, nên bọn họ cũng không thể làm ngơ.
“Chu Tình, thằng nghịch tử của cô chặt đứt tay Quảng Binh, lẽ nào cô còn định bảo vệ cho nó?”, Thẩm Thiên Quỳnh tức giận nói.
Chu Tình chỉ cười, từ tốn đáp: “Mẹ, con tin Quảng Binh hiểu thế nào là thua cược?”
“Cô...khốn nạn...”
Thẩm Thiên Quỳnh giận sôi máu, bà cụ đang ở khá gần Chu Tình, liền vung gậy lên, nhắm thẳng đầu Chu Tình mà giáng xuống.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, hơn nữa lại ở khoảng cách rất gần, Chu Tình có muốn tránh, cũng khó mà tránh kịp.
Cây gậy đầu rồng của bà cụ được nạm bằng ngà voi, nếu bị đánh trúng, chắc chắc sẽ vỡ đầu!