Trước kia, Thẩm Thiên Quỳnh sẽ không bao giờ hành động như vậy, dù gì bà cụ cũng không muốn trở mặt với Chu Tình, nhưng bây giờ Thẩm Quảng Binh đã bị chặt đứt một cánh tay, khiến bà cụ mất hết bình tĩnh.
Thế nhưng, ngay lúc này một luồng sáng chợt loé lên cùng với tiếng hét căm hận.
“Soẹt!”
Cây gậy đầu rồng xa xỉ rắn chắc như vậy, nhưng lại gẫy làm đôi, con dao Long Lân không găm lại trên cây gậy, mà cứ thế phóng đi rồi găm vào cái bàn phía bên cạnh Thẩm Thiên Quỳnh.
“Roạt!” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Cánh tay Diệp Phàm giật mạnh kéo Long Lân trở lại, chỉ có điều trên đường quay lại, con dao sượt qua mái tóc bạc trắng của Thẩm Thiên Quỳnh.
Những lọn tóc trắng muốt của bà cụ rơi xuống, bà cụ tay nắm nửa cây gậy còn lại trong tay liền ngồi phịch xuống đất!
Vừa rồi, bà cụ cảm thấy da đầu lạnh toát, như vừa được thần chết hỏi thăm!
Diệp Phàm ra tay rồi!
Con dao chỉ lệch đi một chút nữa, đã có thể lấy luôn cái mạng này của bà cụ!
“Đây là lời cảnh cáo cho bà, nếu còn không biết tốt xấu, lần tới sẽ không chỉ là một lọn tóc thôi đâu!”
Thẩm Thiên Quỳnh kinh hãi khi nghe lời đe doạ của Diệp Phàm, bà cụ khó lòng tin nổi Diệp Phàm lại dám lấy mạng của mình.
Bà cụ đang là người đứng đầu của nhà họ Diệp, xếp ngang hàng với Diệp Chấn Hà trong mấy mươi năm qua, ngay cả Chu Tình cũng không dám động tới bà cụ.
Diệp Phàm một thứ rác rưởi bị đuổi ra khỏi gia tộc, bây giờ lại dám đe doạ sẽ lấy mạng của bà cụ!
Thẩm Thiên Quỳnh nghiến răng nghiến lợi, sao nó dám?
Tại sao Diệp Phàm dám làm thế, là ai cho Diệp Phàm cái dũng khí để làm như vậy?
Thẩm Thiên Quỳnh tức điên người, đúng lúc này, Diệp Chấn Hà lên tiếng, bình tĩnh nói: “Lui xuống hết đi!”
“Không được lui, bắt lấy tên nghịch tử giết người này lại!”
Thẩm Thiên Quỳnh vẫn hét lên, thế nhưng, tiểu đội Kinh Lôi không chút do dự mà lùi xuống hết.
Cảnh tượng này không khỏi khiến Thẩm Thiên Quỳnh mặt mày cau có, quay đầu lại tức giận nhìn Diệp Chấn Hà: “Diệp Chấn Hà, ông định giương mắt nhìn thằng nghịch tử này giết tôi hay sao?”