Mâu thuẫn nội bộ? Chém giết lẫn nhau?
Mặc cho A Vĩ và tên đại ca gầm lên, người dàn ông kia vẫn bóp cò không chút do dự.
Nếu mất đi A Vĩ thì Diệp Phàm sẽ mất đi chỗ dựa, vả lại nếu A Vĩ chết đi, họ sẽ được chia thêm phần tiền của một người nữa.
Tuy nhiên, họng súng của Diệp Phàm rung lên và bóp cò trước.
Tiếng súng vang lên, âm thanh vang rền, nhưng người bị bắn không phải là A Vĩ.
Cánh tay trái cầm súng của người đàn ông kia bị đạn bắn xuyên qua, cùng lúc đó, Diệp Phầm nện mạnh báng súng vào một người khác.
Anh nắm lấy cánh tay trái của A Vĩ, cả người bay lên giống như đạn đại bác đập mạnh vào người tên cầm đầu.
Bịch!!!
Diệp Phàm lập tức tung ra một cú đấm cực mạnh, một gã to lớn không kịp né tránh, bị nắm đấm của anh đấm thẳng vào ngực.
Cả người hắn bay lên như diều gặp gió về phía sau.
Chiến thuật ác liệt và cuộc tấn công chớp nhoáng đã khiến băng đảng của bọn cướp hỗn loạn trong chốc lát, súng trong tay bọn chúng ngược lại trở thành gánh nặng.
Lục Tĩnh Tiêu há to miệng, tình cảnh diễn ra trước mắt giống như xem phim vậy, làm cô ta kinh ngạc không nói lên lời.
Trận chiến kéo dài không lâu, giống như một mình Diệp Phàm đang khiêu vũ vậy, trong nhà xưởng bỏ hoang vang lên tiếng la hét thảm thiết của đám người kia.
Cũng đúng vào lúc này, bên ngoài khu nhà xưởng truyền đến tiếng xe của cảnh sát, cuối cùng bọn họ cũng tìm đến nơi.
"Dừng tay!"
Một vài cảnh sát chạy lên trước, nhìn thấy trên người Diệp Phàm bê bết máu, đang cầm dao cắt dây trói cho Lục Tĩnh Tiêu.
Ho vội vã giơ súng lên chỉ vào người anh.
Cánh tay Diệp Phàm khẽ dùng sức, dây thừng bị cắt đứt, Trần Hoa từ phía sau đi đến nhìn thấy anh quay đầu lại lập tức nói "Bỏ súng xuống, người này không phải cướp!"
Gặp lại Diệp Phàm, cô ta vô cũng kinh ngạc, lần trước xảy ra hỏa hoạn ở công trường, chính anh là người đã xông vào bên trong cứu người.
Sự nhạy bén đó không phải người bình thường nào cũng có được, ít nhất phải là người xuất thân từ lính đặc công.
Bây giờ Diệp Phàm lại làm cho cô ta kinh ngạc thêm lần nữa.
"Cảnh sát Trần, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi, những nguời này giao lại cho cô, có người bị thương do súng bắn, cô giải quyết nhé" Diệp Phàm vừa nói vừa nhìn về Trần Hoa đang đi tới.
Cảnh sát đã bao vây xung quanh họ nhìn tên cướp đang đau đớn nằm dưới đất mà vô cùng bàng hoàng.
"Đây đều là do anh làm?" Trần Hoa nghiệm túc hỏi.
"Không phải tôi, bọn họ vì vấn đề chia tiền nên xảy ra mâu thuẫn nội bộ" Diệp Phàm nhanh chóng giải thích, phủi sạch trách nhiệm.
Đám người nằm trên đất ai nấy đều thầm mắng chửi trong lòng, con mẹ nó chứ, bọn họ đúng là có mâu thuẫn, nhưng cũng không nghiêm trọng đến vậy.
Trần Hoa đã chỉ huy các cảnh sát khác đưa đám cướp đi sau đó thu thập chứng cứ tại hiện trường.
Trần Hoa nhìn Diệp Phàm nói "Anh Diệp, anh không lừa được tôi đâu.
Những người này mất đi khả năng chiến đấu nhất định có liên quan đến anh bởi vậy tôi cần anh hợp tác lấy lời khai”.
“Tôi.
.
tôi có thể phối hợp với cô, nhưng tôi không phải là tù nhân, cũng không phải người làm việc nghĩa, không cần cờ thưởng, OK?”, Diệp Phàm bất lực nói, anh biết không thể dễ dàng trốn thoát như vậy.
"Ồ, anh cũng khá hài hước đấy" Trần Hoa không nhịn được cười khi nghe thấy hai từ cờ thưởng.
"Thật là đẹp", trong lòng Diệp Phàm thầm khen ngợi, cô cảnh sát xinh đẹp này cười thật duyên, thật khác biệt.
Khi Diệp Phàm ra khỏi đồn cảnh sát đã là 3 giờ.
Ở cổng của đồn cảnh sát, Diệp Phàm nhìn người phụ nữ xinh đẹp đứng trước mặt với vẻ bất lực.
Người phụ nữ đó nhìn anh chăm chăm với đôi mắt to ngấn nước, vẻ mặt oán hận, dường như anh là một tên cặn bã đã bỏ rơi con gái nhà người ta vậy.
"Này cô Lục, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi còn phải về nhà báo bình an nữa, cô có thể nhường đường một chút được không?" Diệp Phàm nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay Lục Tĩnh Tiêu, đẩy cô ta qua một bên.
"Hừ, tên khốn nhà anh, anh nói mạng của tôi không quan trọng, sống chết cũng không vấn đề gì, đồ đáng ghét”, Lục Tĩnh Tiêu giơ tay giáng cho Diệp Phàm một cái tát, tức đến nghiến răng nghiến lợi trong lòng vô cùng căm hận anh.
"Cô Lục này, lúc đó tôi là muốn quấy nhiễu tầm nhìn của họ, cô cũng thấy hiệu quả tốt đúng không, bọn họ xảy ra mâu thuẫn, nếu không muốn khuất phục những tên cướp này là điều không hề dễ dàng", Diệp Phàm nói.
"Hừ, anh cứu tôi, tôi rất cảm ơn anh, nhưng anh nói tôi sống hay chết cũng không quan trọng, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh”, Lục Tĩnh Tiêu phẫn nộ nói.
"E hèm, tình huống lúc ấy đúng là bất đắc dĩ! được rồi, Diệp Phàm tôi chân thành xin lỗi vì những lời nói của mình, được rồi chứ?", Diệp Phàm nói.
“Hừ, chỉ một câu xin lỗi bèn muốn mọi chuyện qua đi, không đơn giản như vậy đâu", Lục Tĩnh Tiêu nói.
Diệp Phàm bắt đầu buồn bực, mẹ bà nó, ông đây cứu cô, bây giờ lại còn phải để cho cô chế nhạo châm chọc.
Vừa lúc anh định mở miệng, Lục Tĩnh Tiêu đã đưa đôi tay trắng nõn của mình đến trước mặt Diệp Phàm.
"Định làm gì?" Diệp Phàm khó chịu hỏi, người phụ nữ này không biết tốt xấu, anh cũng không muốn dây dưa nhiều, chỉ muốn thật nhanh trở về nhà tìm Hàn Tuyết.
Anh biết Hàn Tuyết đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại đến đồn cảnh sát để hỏi về tin tức của mình.
“Số điện thoại của anh, chuyện gì ra chuyện đó, Lục Tĩnh Tiêu tôi không phải là người ngang ngược, có thời gian tôi mời anh ăn cơm" Lục Tĩnh Tiêu nói.
"Cái này thì miễn đi, cảm on cô, tôi phải về nhà rồi”, Diệp Phàm xua xua tay, nên ít tiếp xúc với phụ nữ xa lạ, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp và giàu có.
Tuy nhiên, Lục Tĩnh Tiêu đã quyết tâm mời anh đi ăn cơm, anh không cho cô ta số cô ta sẽ không rời đi.
Diệp Phàm suýt chút nữa đã tung ra một chưởng đấm móc, đây là lần đầu tiên anh gặp người phụ nữ rắc rối như vậy.
Cuối cùng, Diệp Phàm tuyệt vọng đưa ra số điện thoại của mình, sau đó vội vã chặn một chiếc taxi lại rồi lên xe rời đi.
"Phụt.
.
!”
Nhìn cảnh Diệp Phàm chạy trốn, Lục Tĩnh Tiêu không nhịn được mà che miệng bật cười.
"Ha ha, có trong tay thẻ đen tối cao của 5 ngân hàng, rút tiến triệu như chơi, kỹ năng siêu phàm, anh rất cuộc là ai.
.
”
Công ty Thương mại Thiên Bảo, Hàn Tuyết đang một mình bất an trong văn phòng thì cửa đột nhiên mở ra.
“Diệp Phàm!"
Nhìn thấy Diệp Phàm, Hàn Tuyết kêu lên một tiếng kinh ngạc rồi vội vã chạy tới, ôm chầm lấy anh không buông.
Diệp Phàm có thể cảm nhận được tâm trạng kích động của Hàn Tuyết.
Người trong vòng tay thấp giọng nức nở, nước mắt chảy dài trên vai, điều này cho thấy trong lòng Hàn Tuyết có anh, vả lại anh còn rất quan trọng.
“Được rồi, không phải anh đã trở về rồi sao, bình an vô sự!”
“Em thấy bọn họ có súng, chẳng may anh không quay trở lại thì sao?"
"Em vẫn còn ở nhà, anh có chết cũng phải quay về…”
“Diệp Phàm! ”, Hàn Tuyết hai mắt đẫm lệ, thâm trầm gọi tên anh, sau đó chủ động tặng anh một nụ hôn, mạnh mẽ mà triền miên.
Không biết từ lúc nào, vị trí của Diệp Phàm trong lòng cô càng ngày càng quan trọng hơn, ngay cả khi cô đang làm việc, trong lòng cũng bất giác hiện lên hình bóng của anh.
Nghĩ đến hai năm qua, vì mình mà anh phải chịu biết bao nhục nhã, chịu đựng ánh mắt khinh thường của người khác nhưng cũng không nói gì.
Người đàn ông này, hoặc có thể có nỗi khổ trong lòng.
Khi cô nhìn thấy Diệp Phàm bị chĩa súng bắt đi, giây phút đó dường như có đã hoàn toàn sụp đổ, lúc ấy cô mới biết rằng mình đã thật sự yêu Diệp Phàm.
Lúc hai người hôn nhau, một bóng hình xinh đẹp đang đứng bên ngoài văn phòng, nhìn bóng lưng Diệp Phàm, người đó lấy tay che miệng không cho mình phát ra tiếng động.
“Chỉ cần bình an trở về là được, chúc hai người hạnh phúc”, nói xong, bóng dáng đó có chút cô đơn chậm rãi rời di.
.