Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Địa viêm tinh sẽ giải phóng một chất đặc biệt, trong khoa học hiện đại được gọi là benzen”.
“Chắc hai người không thấy lạ, benzen là chất gây ung thư, lâu ngày hít phải sẽ rất có hại cho cơ thể”.
“Lại thêm trong tấm bùa hộ mệnh này có dùng gỗ âm, là một thứ được ngâm trong dầu thi thể, kết hợp với thứ đó, trong thời gian dài sẽ dần dần xâm nhập vào cơ thể cậu, cũng tạo nên tình trạng giả của bệnh máu trắng”.
“Chỉ có điều, nếu là bệnh máu trắng thật, ghép tủy có lẽ vẫn sống được vài năm, mà cái này thì dù ghép tủy cũng chắc chắn sẽ chết!”
Tuy hai người nghe không hiểu lời giải thích của Diệp Phàm, nhưng cũng hiểu được là Diệp Thánh bị hãm hại, bị trúng độc, không hề liên quan đến bệnh máu trắng.
Diệp Thánh phẫn nộ vô cùng, Chu Tình cũng tức đến phát run, từ người phụ nữ yếu đuối này phát ra một luồng sát khí dày đặc.
“Hơn nữa…”, Diệp Phàm nói, mặt anh đanh lại: “Tôi đoán, muốn Diệp Thánh chết chỉ là nhân tiện, mục đích chủ yếu là muốn tủy xương của tôi!”
“Cái gì?”
Chu Tình kinh hãi hô lên: “Muốn tủy của con, tại sao?”
“Đó chỉ là suy đoán của tôi, nếu đối phương muốn Diệp Thánh chết nhanh nhanh chóng chóng, thì căn bản cậu ta không kiên trì lâu như vậy được, tôi phát hiện trong cơ thể cậu ra có thứ khác, có thể kháng lại độc tính kia”.
“Có điều hiệu quả không nhiều, nếu như ngừng dùng thì trong thời gian ngắn độc tính sẽ phát tác, thần tiên cũng không cứu được!”
“Còn vì sao lại muốn có tủy xương của tôi, trên thế giới này luôn có những chuyện hai người không hiểu được!”
Diệp Phàm không nói rõ, trong lòng anh lạnh băng, anh từng nghe lão sư phụ nói, có một số tà thuật có thể dùng máu của người làm chuyện tà ác, hơn nữa dùng xương tủy thì càng đáng sợ hơn.
Chuyện này sư phụ anh chỉ nói đơn giản vài câu, bởi vì rất hiếm gặp, hơn nữa nó quá tà ác, có thực sự tồn tại hay không thì không chắc.
Mà hôm nay, anh tin rằng loại tà thuật này có tồn tại, anh rất tò mò là ai đưa tấm bùa này cho Diệp Thánh.
Anh nhìn Diệp Thánh, nói: “Nói cho tôi biết ai đưa cậu tấm bùa hộ mệnh này, còn nữa mẹ cậu từng nói có một cô gái thường đến thăm cậu, sau khi thăm xong khí sắc của cậu tốt lên rất nhiều”.
“Cái gì mẹ cậu, đây cũng là mẹ anh, anh hai rời khỏi nhà lâu như thế, gọi mẹ của chúng ta một tiếng mẹ đi…”
“Nói hay không, không nói tôi về thành phố Cảng đấy, vợ tôi còn đang đợi!”
Diệp Phàm không cảm xúc cắt lời cậu ta, Chu Tình lộ ra vẻ ngượng ngập, Diệp Thánh vẫn còn muốn nói nhưng lại thấy ánh mắt mạnh mẽ của Diệp Phàm.
“Là Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh cho em, nhưng không thể đâu, Tiểu Ảnh chỉ là một cô gái yếu đuối, tấm bùa hộ mệnh này là cô xin của cao tăng trong chùa, cho dù là bị động tay động chân cũng là do tên cao tăng kia!”
“Vậy cậu có dùng gì khác không, là cái gì?”
“Có, cũng là do Tiểu Ảnh mang đến, nhưng là thuốc bắc do ông nội của cô ấy là bác sĩ trung y đưa cho”.
Diệp Phàm híp mắt, Diệp Thánh thấy vậy, vội vã nói: “Anh hai, không phải anh nghi ngờ Tiểu Ảnh hay