Với tốc độ của anh mà lại chụp hụt, Tiểu Ảnh đưa tay lấy, lại cầm chai thuốc tránh đi.
Nhưng trong giây tiếp theo, cô ta lại cảm thấy không ổn, bàn tay nhỏ hơi chậm lại, Diệp Phàm lại chụp về trước.
Lần này, anh túm được cô ta nhưng vẫn không tóm được chai thuốc mà bắt trúng tay đối phương.
Còn chai thuốc bị Tiểu Ảnh sơ sẩy làm rơi vào trong cống thoát nước bên cạnh.
“A…”
Bị Diệp Phàm túm tay, Tiểu Ảnh la hoảng một tiếng, cả người nhoáng lên, chân vừa lúc đụng vào cái chai sắp rơi xuống, chai thuốc nẩy lên rồi lọt vào trong cống. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Anh làm gì thế, bóp tay tôi đau…”, Tiểu Ảnh tức giận nói, Diệp Phàm nhíu mày, anh buông tay cười nói: “Ngại quá, vì tôi quá tò mò với thuốc của cô thôi!”
“Anh cũng biết Đông y à?”, Tiểu Ảnh hỏi.
“Không!”, Diệp Phàm đáp.
“Không thì anh xem gì chứ? Anh cũng có hiểu đâu!”
Tiểu Ảnh nổi giận đùng đùng: “Giờ thuốc rớt vào cống rồi, đây đều là dược liệu quý, quan trọng hơn là nếu Diệp Thánh không dùng, bệnh sẽ nặng hơn!”
“Ảnh Nhi, anh…”
“Được rồi, cô Tiểu Ảnh nói đúng, là lỗi của tôi!”
Diệp Thánh muốn nói là mình không phải bị bệnh máu trắng mà là trúng độc, hơn nữa cũng trị hết rồi.
Nhưng Diệp Phàm lại ngắt lời cậu ta, chắp tay nói với Tiểu Ảnh: “Quan tâm quá sẽ bị loạn, mong cô Tiểu Ảnh thứ lỗi!”
Tiểu Ảnh có chút không vui nhưng vẫn xua tay nói: “Thôi, anh cũng không cố ý!”
Sau đó cô ta lập tức tỏ ra nghiêm túc: “Điều quan trọng bây giờ là anh phải hiến tủy cho Diệp Thánh, ông nội tôi nói thuốc Đông y có thể giúp anh ấy khỏe hơn, nhưng không thể trị hết bệnh!”
“Không sao, ngày mai cũng được, hôm nay cứ để cậu ta vui vẻ một bữa!”, Diệp Phàm đáp ngay.
“Diệp Phàm…”
“Đừng nói là chỉ một ngày hôm nay, ngày mai cũng không thể thả cậu ra ngoài chơi!”, Diệp Phàm ngắt lời cậu ta.
Anh không có bảo Diệp Thánh gọi mình là anh trai, hai người có quan hệ không tốt, Tiểu Ảnh chắc chắn biết điều này.
Nếu gọi thẳng là anh trai thì chắc chắn sẽ bị hoài nghi, hai anh em không hòa thuận mấy chục năm sao có thể thân thiết như vậy.
“Vậy được rồi! Nhất định phải hiến sớm, tôi không nán lại lâu, phải mau chóng nhờ ông nội tôi phối thuốc lại rồi đưa tới lần nữa!”. Tiểu Ảnh tức giận nói, chai thuốc bị rớt mất khiến cô ta rất bực.
Nhưng sao Diệp Thánh có thể để cô ta đi nhanh như vậy nên vội ôm cổ đối phương.