Cậu ta cũng chẳng màng tới Diệp Phàm đang ở cạnh mà cọ mặt vào tóc cô ta, nhõng nhẽo nói: “Tiểu Ảnh, em ở lại chơi với anh, chuyện phối thuốc không cần gấp gáp!”
Hai má Tiểu Ảnh đỏ bừng, Diệp Phàm còn bên cạnh mà, giơ tay cấu cậu ta một cái.
“Chờ anh hết bệnh, em chơi với anh mỗi ngày luôn nhé!”, ngay sau đó, Tiểu Ảnh lại đẩy tay Diệp Thánh ra rồi chạy ra ngoài.
“Ầy…”, Diệp Thánh u sầu nhìn Diệp Phàm một cái, nếu không có bóng đèn hình người này, Tiểu Ảnh chắc chắn sẽ không thẹn thùng vậy đâu
“Quấy rầy chuyện tốt của cậu rồi phải không?”, Diệp Phàm khinh bỉ cậu ta một cái: “Bỏ đồ vào chưa?” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Bỏ vào rồi nhưng tôi tin thứ đó không liên quan gì tới Tiểu Ảnh!”
Vẻ mặt Diệp Thánh rất kiên quyết: “Tiểu Ảnh là một cô gái, sao có thể hại tôi chứ. Dù cô ấy hại tôi thì cũng là do cao tăng Trí Đức gì đó, không bằng chúng ta bắt ông ta tra hỏi một lần đi”.
“Tính sau đi!”
Diệp Phàm lấy điện thoại ra, mở một phần mềm, phía trên màn có một chấm đỏ, nó đang di chuyển rất nhanh.
Lúc này, Chu Tình cũng bước ra từ phía sau, vẻ mặt lạnh lùng: “Không có vấn đề gì chứ?”
“Mẹ, chẳng lẽ mẹ cũng tin là Tiểu Ảnh có vấn đề sao? Chuyện này là không thể, không hợp lý chút nào!”, Diệp Thánh thở hổn hển.
“Bốp…”
Diệp Phàm túm mặt Phật trên cổ Diệp Thánh xuống: “Các người gọi thêm một chiếc xe đi, tôi dùng xe này trước!”
Hai người hiểu ý anh, Diệp Phàm muốn đuổi theo Tiểu Ảnh, Diệp Thánh vội nói: “Anh cả, đừng làm cô ấy bị thương, nhất định đừng nha!”
Bên ngoài sơn trang Ngọc Long, Tiểu Ảnh lái xe nhanh như bay, sắc mặt cô ta hơi khó coi.
Chẳng lẽ Diệp Phàm đã phát hiện ra cái gì?
Không thể nào! Nếu anh ta phát hiện cái gì thì sẽ không thể để Diệp Thánh đeo cái mặt Phật kia trên người.
Nhưng Diệp Phàm đã tới thủ đô, nếu vậy, dù đã mất đi Diệp Thánh, họ vẫn có thể hoàn thành một chuyện.
Diệp Phàm lái xe đuổi theo chấm đỏ, lao như bay trên đường, chấm đỏ chạy vào một tòa tứ hợp viện rồi dừng lại.
Diệp Phàm tìm một chỗ bí mật để đỗ xe rồi tắt máy, vừa xuống xe thì điện thoại của anh đã reo.