Anh vội vàng sử dụng tâm pháp Bổ Thiên Quyết để khiến cho mình tỉnh táo hơn một chút nhưng hai mí mắt cứ trĩu nặng, không tài nào mở mắt ra được.
Nhưng lúc này các cơ quan trong cơ thể anh đã dần hồi phục, đầu óc cũng dần trở nên minh mẫn hơn.
“Roẹt roẹt”.
Một loạt tiếng động truyền đến, Diệp Phàm chỉ cảm thấy người mình lạnh buốt.
Có người đang cởi quần áo của anh?
“Đệt...”
Anh thầm mắng một tiếng, rồi cố gắng mở mắt nhìn qua một cái thì thấy có một chiếc kéo đang cắt quần áo của mình.
Cứ cắt như thế thì tiếp theo sẽ đến quần anh rồi.
May mắn là, trong căn phòng mờ ảo, hiện lên hình bóng của một người phụ nữ có mái tóc dài, không phải đàn ông, điều này khiến anh thở phào nhẹ nhõm.
“Không được, trong sạch của mình, mình không thể có lỗi với Tiểu Tuyết...”
Diệp Phàm muốn mở miệng nhưng vết thương của anh quá nặng, anh càng quyết tâm hơn, vận dụng tâm pháp Bổ Thiên Quyết nhanh hơn nữa để khôi phục lại sức lực của mình.
Lúc này thì Tô Thiến Viên đang cầm kéo cắt bỏ lớp quần áo rách rưới của Diệp Phàm để lộ ra thân hình cường tráng.
Khi nhìn thấy dây thắt lưng của Diệp Phàm thì sắc mặt Tô Thiến Viên đỏ lựng lên, Diệp Phàm cũng vô cùng lo lắng.
Trong lòng anh thầm kêu không được cắt, nếu lại cắt tiếp thì “tiểu Diệp Phàm”, sẽ bị lộ mất.
“Bỏ đi, lau người anh ta trước đã...”, Tô Thiến Viên nói thầm rồi thả kéo xuống.
Diệp Phàm thở phào nhẹ nhõm, Tô Thiến Viên cho khăn tắm vào nước ấm rồi vắt sạch, sau đó mới lau người cho Diệp Phàm.
Đây là lần đầu tiên cô ta phục vụ người khác, lại còn là một người đàn ông, trước đây cô ta không thể nào tưởng tượng được mình sẽ làm điều này.
Sắc mặt Tô Thiến Viên đỏ rực cả lên, sau khi lau sạch máu trên người Diệp Phàm thì lộ ra một thân hình vô cùng cường tráng.
Cầm khăn ấm lau người cho Diệp Phàm nên mái tóc dài của Tô Thiến Viên không tránh khỏi chạm vào người anh, còn mang theo một mùi thơm nữ tính khiến người ta ngứa ngáy.
Khi khăn tắm lau đến chỗ rốn, Diệp Phàm thế mà lại “cứng” lên một cách xấu hổ.
Tô Thiến Viên tất nhiên cũng nhìn thấy, sắc mặt cô ta lập tức đỏ rực lên: “Đồ xấu xa, ngất đi rồi mà vẫn còn như thế...”.
Diệp Phàm cũng vô cùng tủi thân, đây là phản ứng bản năng, dù võ công của anh có cao thì cũng không thể nào khống chế được nó.
Xấu hổ quá đi mất, Tô Thiến Viên lập tức nhìn sang chỗ khác, vừa hay nhìn thấy Diệp Phàm tỉnh lại.
“A”.
Một tiếng kêu phát ra từ miệng Tô Thiến Viên, cô ta bị dọa cho giật mình, sợ đến mức run lên một cái.
Điều này không thể tránh khỏi được, vì phải ngồi xổm để lau người cho Diệp Phàm nên chân cô ta bị tê cứng hết cả.