Chương có nội dung bằng hình ảnh
Bị Diệp Phàm đột nhiên tỉnh lại dọa sợ, Tô Thiến Viên vốn định đứng lên nhưng do tê chân nên không khống chế được mà lại ngã xuống.
“A”.
Lần này đến lượt Diệp Phàm hét lên, tay Tô Thiến Viên vừa hay nhấn vào đúng “tiểu Diệp Phàm” của anh.
Cơn đau dữ dội này khiến cơ thể anh đột nhiên run lên, Tô Thiến Viên cũng biết mình đang đè ở chỗ không nên đè nên vội vàng bỏ tay ra.
Trong nháy mắt, cô ta mặt đỏ tía tai.
Chỉ hận không tìm được một cái lỗ mà chui xuống.
Diệp Phàm vẫn nhe răng nhếch mép, anh tình nguyện bị Tô Thiến Viên dí vào miệng vết thương còn hơn là bị đè vào “tiểu Diệp Phàm”.
Nếu mà đè hỏng rồi thì toang.
Thấy Diệp Phàm đau đến nhe răng thì Tô Thiến Viên đỏ mặt xin lỗi: “Xin... xin lỗi, tôi không cố ý”.
“Tôi biết là cô không cố ý, nhưng mà đau như thế không cho tôi kêu sao?”, Diệp Phàm nói một cách tủi thân.
Tô Thiến Viên lại càng thấy có lỗi hơn, không biết là món đồ chơi nhỏ đấy lại quan trọng với đàn ông như thế.
Cô đỏ mặt nói nhỏ: “Nếu mà đau quá, hay là để tôi xoa... xoa cho anh”.
Xoa?
Sắc mặt đau đớn của Diệp Phàm đột nhiên đơ ra, đây là trò gì thế?
Đồ chơi nhỏ đó có thể xoa được sao? Các cô gái xinh đẹp ở thủ đô đều phóng khoáng như thế hả?
Anh là người đã có vợ rồi, như thế này làm sao được chứ?
Vẻ mặt Diệp Phàm vô cùng bối rối: “Quên đi, đồ chơi nhỏ này ngoài vợ ra thì người phụ nữ khác không được tùy tiện động vào, đau một lúc là khỏi rồi”.
“Vậy anh đừng có kêu nữa, tôi sợ”, Tô Thiến Viên đỏ mặt, lí nhí đáp.
Diệp Phàm dở khóc dở cười, tôi mới là người đau thì cô sợ cái gì?
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ rực của cô ta thì Diệp Phàm nói: “Lúc trước là cô lái xe đâm vào tôi sao?”
“Xin lỗi, không phải tôi cố ý...”, nói đến cái này thì sắc mặt Tô Thiến Viên lại tràn ngập sự có lỗi, cô ta không giấu giếm gì mà nói ra hết.
Diệp Phàm cạn lời, cô ta sợ bị bắt vì say rượu lái xe, nên đưa anh về nhà mà không đưa đến bệnh viện, lý do là do anh có sức khỏe tốt, không chết được...
“Bỏ đi, lấy cho tôi lọ thủy tinh nhỏ trong túi áo khoác”, Diệp Phàm không trách mắng gì cô ta, bây giờ chữa trị vết thương mới là việc quan trọng.
Nghe Diệp Phàm nói vậy, Tô Thiến Viên lập tức đứng lên, đi đến chỗ áo khoác bị rách của anh, trong túi áo bên trong có một lọ nhỏ chứa chất lỏng màu xanh lục ngọc, chính là linh nhũ thạch dược.
“Mở lọ ra, rót vào miệng tôi, tay tôi không cử động được”.
“Ừ, ừ”.