Phá Quân Mệnh


Lời nói của Diệp Phàm khiến Hàn Tại Dần ngẩn ra một lúc, thắc mắc nói: “Sức khỏe bố vẫn rất tốt mà cần dùng thuốc làm gì?”
Diệp Phàm nhìn quầng mắt Hàn Tại Dần, thì thầm: "Bố, đàn ông là như vậy, đến tuổi trung niên không tránh khỏi suy yếu, bắt buộc chú trọng mấy việc dưỡng sinh, phải bồi bổ một chút mới có thể…"
"Khụ khụ…”, Hàn Tại Dần suýt sặc chết, liên tục ho khan vài tiếng, cả mặt ngại ngùng.

Nhưng mà Diệp Phàm cũng lớn gan thật, dám chê ông ta yếu, thân là một người đàn ông, sao mà chấp nhận nổi?
Hơn nữa, ở đâu có chuyện con rể bày bố vợ trị mấy chứng bệnh này cơ chứ? Đúng là làm trò cười!
Hàn Tại Dần đứng thẳng người lại, nghiêm khắc nói: "Diệp Phàm, không được suy diễn bừa bãi, sức khỏe bố rất tốt".

Diệp Phàm:"Bố, bọng mắt bố thâm đen rồi, thêm cả môi tím tái, bước đi thì không vững, đây là dấu hiệu của việc suy yếu, con biết một đơn thuốc cũ vô cùng hiệu nghiệm, bố có thể thử xem”
"Con nói thật đấy à?”, nhìn bộ dạng thần thần bí bí của Diệp Phàm, Hàn Tại Dần ngờ vực hỏi.

"Vô cùng xác thực!”, Diệp Phàm ghé sát tai Hàn Tại Dần, thì thầm gì đó, khuôn mặt già nua của ông ta liền xấu hổ đỏ lựng cả lên.

Hàn Tại Dần nói: "Khụ, vậy, lấy đơn thuốc đó của con về nghiên cứu chút cũng được, dạo này bố đang có hứng tìm hiểu y học cổ truyền Hoa Hạ"
"Con biết, biết mà.

.

”, Diệp Phàm cười nhẹ, anh quay người về phòng lấy giấy bút, viết lên đó vài loại thuốc cổ truyền rồi đưa cho Hàn Tại Dần.

Hàn Tuyết đột nhiên hỏi: "Bố, Diệp Phàm! Hai người đang làm gì vậy?"
Hàn Tại Dần sợ hết hồn, vội vàng cất đơn thuốc đi, cười giả lả: “Không có gì, mau xuống ăn sáng đi con”.

Nói xong liền ném ánh mắt cảnh cáo về phía Diệp Phàm, sau đó nhanh chóng rời đi.

Hàn Tuyết hỏi anh: “Này, anh đưa thứ gì cho bố em thấy hết rồi, khỏi cãi".

Diệp Phàm trả lời qua loa: "Hì, đồ tốt cho bố, em đừng hỏi nữa, không có ảnh hưởng gì xấu đâu, mau đi ăn sáng đi”.

Hàn Tuyết: "Hừm, chỉ biết ăn thôi".

Diệp Phàm nhếch miệng cười, không ngờ Hàn Tại Dần đã đến tuổi này rồi mà vẫn chăm chỉ vận động, đúng là người già nhưng tràn đầy tinh thần.

Đúng là chuyện lần đầu xảy ra, bữa sáng hôm nay là do Lưu Tú Cầm chuẩn bị, mặc dù chỉ có cháo trắng dưa chua, nhưng đây là lần duy nhất trong 5 năm qua Lưu Tú Cầm xuống bếp.

Xem ra việc đón được chiếc xe Porsche về nhà hôm qua đã khiến bà ta cực kỳ vui vẻ.

Dùng xong bữa sáng, Diệp Phàm đưa Hàn Tuyết đến công ty, sau đó đi về hướng tập đoàn Hoàng Minh.

Diệp Phàm là một người có năng lực làm việc cực cao, nếu như Hàn Tuyết đã định chuyển ra ngoài ở vậy thì xử lý chuyện này càng nhanh càng tốt.

Tại văn phòng chủ tịch tập đoàn Hoàng Minh, Diệp Trung và Vương Trường Hà đang thảo luận gì đó, khi vừa nhìn thấy Diệp Phàm bước vào, họ và đứng dậy.

"Cậu đến rồi, cậu cả!"
Diệp Phàm "Ừm, ngồi cả đi, có việc này cần ông làm giúp tôi”.

Diệp Trung đáp: “ Mời cậu cả cứ nói!”
Diệp Phàm: “Tìm giúp tôi một căn nhà, càng nhanh càng tốt, tốt nhất là tìm căn biệt thự”.

Diệp Trung hơi nhíu mày, bộ dạng suy tư.

Vương Trường Hà ở bên cạnh vội tiếp lời: “Cậu cả, tập đòan sở hữu một căn ở Bieeth thự số một thành phố Cảng, hiện chỉ mới trang trí sơ qua, nếu như vừa ý, chúng tôi lập tức cho người hoàn thiện trang hoàng, để cậu nhanh chóng dọn vào ở”.

Diệp Phàm vừa lòng gật đầu: “Rất tốt, vậy chọn Biệt thự số một thành phố Cảng đi”.

Giải quyết xong chuyện nhà ở, Diệp Phàm lại hỏi: Đúng rồi, gần đây tập doàn Phục Hổ có tin tức không?”
Diệp Trung đáp "Có, hôm qua tập đoàn Phục Hổ vừa khai trương, làm dậy nên làn sóng lớn ở thành phố Cảng, hơn nữa người của tôi còn nghe được một tin, phía tập đoàn Phục Hổ đang qua lại với người nhà họ Hàn"
Nhà họ Hàn?
Diệp Phàm cau mày, nhà họ Hàn ra tay nhanh vậy cơ à?
Anh hỏi tiếp: "Đã tra rõ người nhà họ Hàn do là ai chưa?”
"Đây là ảnh chụp được, mời cậu cả xem"
Diệp Trung đưa một tập tài liệu cho Diệp Phàm, trên đó có vài tấm ảnh, nhìn xong, Diệp Phàm nói: "Hàn Bách Hào, Hàn Tử Hiên, hóa ra là bọn họ”.

Diệp Trung nói tiếp: "Cậu cả, người còn lại bên tập đoàn Hoàng Minh là Hà Thế Nghiêu, con trai phó giám đốc đương nhiệm Hà Chí Hùng tập đoàn bọn họ, Hà Chí Hùng là con rể ba của ông hai Diệp Đinh”.

Diệp Đinh chính là ông hai của Diệp Phàm, thuộc một phe phái khác của nhà họ Diệp, tập đoàn Phục Hổ do một tay ông ta nắm giữ, là thế lực duy nhất đủ mạnh để cạnh tranh với dòng chính thống của Diệp Phàm trong các phe phái ở nhà họ Diệp.

Mục đích chuyến đi lần này của tập đoàn Phục Hổ là nhắm vào Diệp Phàm và tập đoàn Hoàng Minh thuộc về anh.

Thế mà đối tượng hợp tác mà họ tìm đến lại là Hàn Bách Hào, phải nói là một sự mỉa mai thật sự.

Diệp Phàm cười lạnh, nói: "Ha ha, xem ra tin tức của tập đoàn Phục Hổ rất nhạy, lợi dụng chia rẽ nhà họ Hàn để công kích tôi, có điều nhà họ Hàn nhỏ bé, đủ tư cách làm bàn đạp cho bọn họ ư?"
"Ring ring ring…"
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.

Diệp Phàm cầm điện thoại lên, là Hàn Tuyết gọi tới, anh nhanh chóng nhấc máy: "Diệp Phàm, bà nội gọi chúng ta tới biệt thự nhà họ Hàn, nói là có một nhân vật tầm cỡ, muốn chúng ta cùng đón tiếp".

"Được.

.

”, Diệp Phàm cúp máy, quay lại nói với Diệp Trung: “Chú ý tin tức phía tập đoàn Phục Hổ cho tôi, còn nữa, nói với Chu Tình, bớt can thiệp vào chuyện riêng của tôi chút!"
Diệp Trung cười khổ, ân oán giữa Diệp Phàm và Chu Tình, ông ta nào có tư cách can thiệp.

Câu đầu tiên Hàn Tuyết nói khi Diệp Phàm tới đón cô là: “ Diệp Phàm, anh nói xem nhân vật tầm cỡ mức nào mà phải gọi tất cả người trong nhà cho Hàn tới đón tiêp? Thậm chí nếu không đến thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”.

Diệp Phàm lắc đầu nói: "Đến đó sẽ biết thôi, tóm lại, có vẻ không phải chuyện gì tốt đẹp”.

Trong lòng Diệp Phàm lờ mờ đoán ra, tốc độ làm việc nhanh đến vậy ư?
Mới đó đã gấp gáp muốn thâu tóm nhà họ Diệp, tuy nhiên nhà họ Diệp là nhà họ Diệp của anh, Diệp Phàm có thể không cần, nhưng không đến lượt người ngoài chõ tay vào!
Biệt thự nhà họ Hàn sạch bóng không một hạt bụi, thậm chí còn trải thảm đỏ, giống như chuẩn bị có buổi lễ lớn.

Diệp Phàm thấy vậy, càng nở nụ cười lạnh lẽo.

Hai người xuống xe, vừa đi đuợc mấy bước, một loạt âm thanh đã hướng về phía họ.

“Hàn Tuyết, Diệp Phàm, đi sang bên này, thảm đỏ không phải cho để hai người đi, mau tránh ra”.

Hàn Tuyết thắc mắc: “ Hàn Dung, cô có ý gì hả, chúng tôi không thế đi?"
Hàn Dung là con gái bác hai của Hàn Tuyết, vì nhận được thêm phần hoa hồng, đã đổi thọ của mình thành Hàn, tương lai của chuẩn bị đòi chia tài sản của nhà họ Hàn.

Từ nhỏ đã lớn lên ở nhà họ Hàn, là tay sai đắc lực của Hàn Tử Hiên.

Hàn Dung hếch mặt lên trời, khinh bỉ nói: "Hứ, các nguời dĩ nhiên không thể đi, đây là thảm cho khách quý, hai người không đủ tư cách”.

"Đúng vậy, đừng nói là hai người, đến chúng tôi cũng không được đi lên đó, mau tránh sang đường cỏ phía bên này, đừng có tư rước họa vào người”.

Diệp Phàm kéo tay Hàn Tuyết nói "Kệ đi, Tiểu Tuyết, chúng ta đi đường bên này”.

"Hừ, đúng là ức hiếp người quá đáng”, Hàn Tuyết tức giận nói, rõ ràng vừa nãy có thấy có người đi lên thảm, đó chính là Hàn Bách Hào.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui