Phá Quân Mệnh

Biết là không thể tùy tiện ngủ trên giường của con gái, tuy bài kiểm tra này hơi bỉ ổi nhưng con gái vốn là như vậy, coi như là một bài thi nho nhỏ.

Ăn sáng xong, Diệp Phàm liền bảo Tô Thiến Viên đưa anh đến điểm dừng xe hôm qua, trên xe anh gửi tin nhắn cho Chu Tình, dặn bà ta và Diệp Thánh ở trong nhà, đừng đi lung tung.

Đề phòng ông già hôm qua trèo tường vào bắt cóc bọn họ để uy hiếp anh.

Trong khu biệt thự số một, thành phố Cảng, khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Tuyết đang lạnh như băng, trông có vẻ rất phẫn nộ.

Đứng trước mặt cô là hai người Lưu Tú Cầm cùng Hàn Tại Dần.

Hôm qua, Hàn Tại Dần lén cho Lưu Tú Cầm vào đây, cô từng nói đuổi Lưu Tú Cầm đi, cho bà ta ba năm để suy nghĩ về lỗi lầm của mình, không cho bà ta vào khu biệt thự.



Không ngờ Hàn Tại Dần không hề bàn bạc gì với cô đã tự mình làm chủ cho Lưu Tú Cầm vào.


Hàn Tại Dần làm trái lại với cô như thế thì Lưu Tú Cầm sẽ không bao giờ suy nghĩ gì đến chuyện mình gây ra.

“Tiểu Tuyết, con cũng bớt giận đi, đã mấy ngày rồi, mẹ con ở ngoài ăn không ngon ngủ không yên, về cũng là vì nhớ con, bà ấy đã biết sai rồi”, Hàn Tại Dần đứng bên cạnh cười làm hòa.

Lưu Tú Cầm vội tung hứng theo: “Đúng đúng, bố con nói đúng, mẹ biết sai rồi, mẹ ở bên ngoài mấy đêm không ngủ được, về chính là để xin lỗi con…”

“Xin lỗi con?”, Hàn Tuyết cười giễu.

“Vì để giết Diệp Phàm, mẹ lấy con làm mồi nhử, nếu mà thất bại, người chết chính là con”.

“Nhưng con là con gái của mẹ, mẹ nhận sai con có thể tha thứ cho mẹ, dù sao con cũng là do mẹ sinh ra, coi như đền ơn đáp nghĩa của mẹ”.

“Nhưng mà…”

Mặt Hàn Tuyết kích động hẳn lên: “Mẹ lại muốn giết Diệp Phàm, một lần không đủ mà còn ám sát anh ấy ba lần liên tiếp, con thật lòng muốn hỏi, Diệp Phàm đã đắc tội mẹ chỗ nào?”


“Mà mẹ phải năm lần bảy lượt muốn giết anh ấy?”

“Là vì mộng tưởng muốn làm mẹ vợ nhà giàu sang sao? Trở thành thông gia nhà giàu mẹ được cái gì? Thể diện? Tiền tài hay là cái gì, mẹ nói đi, mẹ nói cho con nghe xem…”

Hàn Tuyết hét lên với Lưu Tú Cầm, sắc mặt Lưu Tú Cầm trở nên khó coi vô cùng, thậm chí nắm tay còn siết chặt lại.

Hàn Tuyết trông vậy, cười khẩy một cái: “Sao? Không nói được chứ gì? Còn muốn đánh con, đánh đi, mẹ đánh đi, đánh chết con đi, con sẽ không đáp trả đâu!”

Khuôn mặt Hàn Tuyết hằn lên nét giận dữ, Lưu Tú Cầm vội thả lỏng tay, gượng cười: “Tiểu Tuyết, sao mẹ lại lỡ lòng đánh con chứ, mẹ làm tất cả đều là vì tốt cho con…”

Trong lòng Lưu Tú Cầm nặng nề, tất nhiên bà ta sẽ không nói là do bà ta quá đố kị.

Cái nhà này ban đầu đều do bà ta làm chủ, không ai không dám nghe theo lệnh của bà ta, cho dù là Diệp Phàm mới vào ở rể cũng phải như vậy.

Ai biết hai năm sau đột nhiên Diệp Phàm thay đổi, không còn vô dụng như trước nữa mà trở nên hùng hùng hổ hổ, sự thay đổi lớn như vậy khiến bà ta không thể chấp nhận được.

Đương nhiên, bà ta cũng không để ý đến cơ thể gầy gò ốm yếu của Diệp Phàm đã tốt hơn nhiều.

Hơn nữa kèm theo một đống chuyện sau đó, nên bà ta rất không hài lòng với Diệp Phàm, giống như một ngọn núi lửa sắp tuôn trào vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận