Chương có nội dung bằng hình ảnh
Cuối cùng, sau khi Lâm Thanh Đế xuất hiện, có vài chuyện xảy ra, mấy người họ mới quyết định thông đồng giết chết Diệp Phàm.
Lâm Thanh Đế muốn cưới Hàn Tuyết, mà bà ta có thể trở thành thông gia với nhà họ Lâm ở thủ đô, oai phong vô cùng, chỉ đáng tiếc là đã thất bại.
Có điều, Lưu Tú Cầm không hề nhận thấy mình đã làm sai, bà ta cho rằng mình làm tất cả đều là vì muốn tốt cho Hàn Tuyết.
Hàn Tuyết nghe thấy Lưu Tú Cầm dám nói là vì tốt cho cô, tức đến run người, chỉ thẳng tay ra cửa, hét lên:
“Đi, mau đi đi, con không cần mẹ tốt cho con, con thấy mẹ không hề có suy nghĩ hối lỗi!”
Hàn Tuyết hét khàn cả tiếng, Hàn Tại Dần đứng giữa khó xử, chắc chắn Lưu Tú Cầm không muốn đi đâu.
Ông ta cười xòa: “Tiểu Tuyết, hay là cho mẹ con một cơ hội đi, đợi khi Diệp Phàm về, bảo mẹ con xin lỗi nó một câu…”
Thế nhưng Hàn Tuyết không hề do dự, lạnh lùng nhìn ông ta nói: “Không cần khuyên con, nếu như bố không muốn ở đây, cũng có thể đi, con không có ý kiến gì khác!”
“Tiểu Tuyết, sao con có thể nói thế…”, Hàn Tại Dần không vui, nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh tanh của Hàn Tuyết, ông ta muốn nói thêm lại sợ Hàn Tuyết tức giận.
Bây giờ, ông ta đang ăn bám Hàn Tuyết, Hàn Bách Hào bị bắt, Hàn Tử Hiên cuỗm không ít tài sản nhà Hàn rồi trốn đâu mất tăm.
Nhà họ Hàn bây giờ ai biết mạng nấy, ai cướp được thì chính là của người ấy, bố của Hàn Bách Hào – Hàn Húc Đông vì để đưa gã ta ra ngoài mà không từ thủ đoạn cướp tiền trắng trợn.
Số tài sản của Hàn Tại Dần đã không còn từ lâu rồi, cho nên ông ta không dám chọc giận Hàn Tuyết, hơn nữa được ở khu biệt thự số một là vốn khoe khoang lớn nhất của ông ta trước hội anh em.
“Tiểu Tuyết, cô nhất định phải quyết liệt vậy sao?”
“Tôi là mẹ cô đấy, là người thân nhất của cô trên cõi đời này…”, nước mắt Lưu Tú Cầm lã chã rơi, vẻ như muốn ăn vạ ngay đó.
“Con cho mẹ hai phút để đi khỏi đây, nếu không con sẽ gọi bảo vệ, sau này mẹ đừng hòng bước vào khu biệt thự số một nửa bước!”
Giọng Hàn Tuyết giá lạnh, khiến tiếng khóc lóc của Lưu Tú Cầm ngưng bặt, bà ta quệt mạnh vệt nước mắt, ôm lấy túi rồi chạy ra ngoài.
Bà ta cũng có tôn nghiêm, dù sao không thể quỳ xuống xin xỏ Hàn Tuyết, Hàn Tại Dần muốn đuổi theo nhưng bị một câu của Hàn Tuyết dọa cho không dám động đậy.
“Bố dám đuổi theo thì cũng đi đi!”
Sau khi rời khu biệt thự số một, Lưu Tú Cầm chửi bới mắng mỏ cả ngày trời, trong lòng oán hận vô cùng.
“Hàn Tuyết, cô đúng là nhẫn tâm, đến mẹ ruột là tôi cũng bị đối xử như vậy, không biết thằng vô ơn kia cho cô ăn bùa mê thuốc lú gì mà cô thành ra như vậy, nếu đã thế cô cũng đừng trách tôi độc ác!”
Lưu Tú Cầm nghiến răng nghiến lợi, trong người bà ta có không ít tiền, là Hàn Tuyết đưa cho, cộng thêm số tiền lừa được lúc còn ở thủ đô, ít nhất cũng phải hơn mười triệu.