Diệp Phàm quay đầu nhìn thì thấy Diệp Vi Vi đang đi chiếc xe thể thao Porsche màu đỏ.
Lại là cô nhóc này, hôm đó khi anh ở nhà họ Diệp chỉnh đốn đám người nhà họ Thẩm, chỉ có cô đứng ra nói giúp cho Diệp Phàm.
“Sao thế, anh quên em rồi à?”, Diệp Vi Vi bĩu môi, hơi thất vọng nói.
Diệp Phàm bật cười: “Đương nhiên là không, sao anh có thể quên được người đẹp chứ!”
Diệp Vi Vi là con gái của chú hai anh, năm nay vừa tròn mười tám, trắng trẻo xinh xắn vô cùng.
Nghe Diệp Phàm nói vậy, Diệp Vi Vi rất hớn hở, thấy anh như đang đợi xe, cô nói: “Anh họ muốn đi đâu sao? Em sẽ đưa anh đi…”
“Được, đưa anh đến nhà hàng Tây Hồ đi!”
Diệp Phàm cũng không khách sáo, mở cửa xe ngồi vào xong, ghế lái phụ đặt một con gấu Pooh trông rất đáng yêu.
Cả khoang xe tràn ngập cảm giác thiếu nữ, để đầy đồ chơi các loại, Diệp Phàm tò mò nhìn ngắm, khuôn mặt nhỏ của Diệp Vi Vi đỏ lên, hơi xấu hổ, dù sao cô ta cũng đã mười tám tuổi, đã trưởng thành rồi.
Cô nhỏ giọng nói: “Anh họ, sau khi em về sẽ vứt hết những thứ ấu trĩ đó đi!”
“Vứt đi làm gì?”
Diệp Phàm buồn cười: “Vẫn còn giữ nét trẻ thơ tốt biết bao, điều đó nói lên em vẫn chưa bị xã hội nhuốm bẩn, rất tốt mà!”
Diệp Vi Vi ngượng ngùng cười, lời anh nói bí ẩn quá, cô nghe không hiểu.
Trên đường, thỉnh thoảng Diệp Vi Vi lại quay đầu nhìn anh, hai mắt to tròn đầy sự hiếu kỳ.
Thậm chí có mấy lần suýt thì tông vào xe khác, may mà xe của cô là dòng Porsche, những xe bình thường thấy đều cố né xa.
“Dừng xe, để anh lái”, Diệp Phàm lau mồ hôi trên trán, cô tài xế này không thể mong chờ gì được.
“Hả, không cần đâu anh họ, xin lỗi…”, mặt Diệp Vi Vi lập tức đỏ lựng lên.
Có điều hiển nhiên là Diệp Phàm vẫn trân trọng cái mạng của mình hơn, dưới sự kiên quyết của anh, hai người đổi vị trí.
Chiếc xe lại đi tiếp, ít lâu sau, Diệp Phàm đột nhiên cười nói: “Trên mặt anh nở hoa sao?”
“Không có, không có…”, Diệp Vi Vi kinh ngạc nói, lại thất thần rồi, mất mặt quá đi thôi.
Diệp Phàm lại cười: “Không cần ngại, muốn nói thì thì nói, em đã gọi anh là anh họ rồi, còn sợ cái gì…”
So với những người còn lại trong gia đình họ Diệp, đương nhiên Diệp Phàm có ấn tượng tốt với cô em họ dám nói giúp anh dưới áp lực nặng nề này. . Ngôn Tình Sắc
Thấy Diệp Phàm nói vậy, Diệp Vi Vi cũng to gan hơn, cô vặn vặn ngón tay nói: “Anh họ, anh thật sự đi ở rể ở thành phố Cảng sao?”
Vãi chưởng!
Không ngờ câu đầu tiên Diệp Vi Vi hỏi lại là câu này.
Anh lớn hơn Diệp Vi Vi mấy tuổi, năm đó khi rời khỏi nhà họ Diệp, Diệp Vi Vi vẫn còn là đứa nhóc chỉ biết ăn rồi khóc, những chuyện về Diệp Phàm cũng chỉ là được nghe kể lại.
Cho nên tuy người khác đặt điều đủ kiểu về anh, nhồi nhét tư tưởng vào đầu Diệp Vi Vi, nhưng tính cách cô trong sáng ngây thơ, không tin tưởng hoàn toàn.