Người đàn ông kia chỉ cười, không nói gì, ngược lại còn đưa máy ảnh lên chụp Diệp Vi Vi đang nổi đoá.
“Tốt lắm, rất tươi trẻ, có thể diễn vai con gái nhà giàu có trong bộ phim sắp tới của chúng tôi...”, người đàn ông này chụp nhanh một tấm ảnh, rồi đưa ra lời bình luận đánh giá trong khi chưa nhận được sự đồng ý của người khác.
Lần này Diệp Vi Vi giận thật, cô ta liền đưa tay túm lấy chiếc máy ảnh của người đàn ông đó.
Người đàn ông đó vội vàng ôm lấy chiếc máy ảnh né qua một bên, có chút bất mãn nói: “Này, cô nhóc định làm gì đấy hả, cái máy này hơn sáu triệu tệ đấy, làm hỏng cô có đền nổi không hả?”
“Vậy thì anh cũng không được chụp lén chúng tôi chứ, lập tức xoá đi!”, Diệp Vi Vi tức giận nói.
“Em gái à không phải tức giận như thế, tôi là Uông Tuấn Thần giám đốc điều hành công ty giải trí Thiên Duyệt, tôi thấy ngoại hình và khí chất của cô rất phù hợp với công ty chúng tôi”.
“Chúng tôi sắp quay một bộ phim tình cảm thần tượng, hình tượng của cô rất phù hợp với một vai diễn trong bộ phim đó, hy vọng cô có thể giam gia đoàn phim của chúng tôi, chỉ cần cô ký hợp đồng tham gia, tôi sẽ đưa luôn một trăm ngàn tệ tiền cọc”. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Một trăm ngàn tệ, tiền mặt, nếu như tôi đoán không nhầm, bây giờ cô đang là sinh viên năm nhất nhỉ, vẫn còn đang là sinh viên mà đã kiếm được một trăm ngàn tệ, bố mẹ cô chắc chắc sẽ vui lắm đấy”.
“Hơn nữa chúng tôi cũng sẽ dốc sức đầu tư cho cô, chậm nhất trong vòng nửa năm, cô sẽ nổi tiếng”.
Uông Tuấn Thần lôi chiêu lừa gái ra để dụ Diệp Vi Vi.
Tiếp đó hắn ta còn nhỏ tiếng nói: “Nếu như cũng có thể mời hai người bạn kia của cô cùng tham gia vào công ty giải trí của tôi, thì tôi có thể đưa cho cô hai trăm ngàn tệ tiền cọc, hai trăm ngàn tệ luôn đấy...”
Nói rồi hắn ta liền chạm vai Diệp Vi Vi, nhưng chỉ thấy cô ta hất mạnh tay hắn ta ra, vừa hay đụng trúng máy ảnh của hắn ta.
“Bịch!”
Chiếc máy ảnh có giá sáu triệu tệ theo lời người đàn ông này nói liền rơi xuống đất, vỡ tan.
Hắn ta ngơ ra một giây, sau đó liền giận dữ quá: “Cái đệt, làm vỡ máy ảnh của ông rồi, con mẹ mày ngứa đòn hả”.
Hắn ta điên lên, giơ tay định tát Diệp Vi Vi, thì đúng lúc này, một chén trà bay thẳng qua.
“A!”
Người đàn ông đó kêu lên một tiếng, cánh tay đang giơ lên liền rụt lại, chiếc cốc thuỷ tinh vỡ tan, máu từ trên mặt hắn ta chảy xuống.
Diệp Phàm vốn định để Diệp Vi Vi va chạm một chút, nhưng ai ngờ lại gặp đúng bọn cặn bã.
Hắn ta thấy mu bàn tay mình chảy máu, liền lớn tiếng chửi: “Mẹ kiếp, đứa nào ném tao đấy, tao đập chết mẹ mày bây giờ...”
“Không cần!”
Còn chưa chửi xong, người đàn ông đó lại hoảng sợ kêu một tiếng.
Chỉ thấy Diệp Phàm cầm một cái ghế tới, đập thẳng vào hắn ta.
“Mày tự tìm tới chỗ chết hả?”
Chiếc ghế bằng gỗ rắn chắc bị Diệp Phàm nhấc lên ném thẳng vào người Uông Tuấn Thần.
Lực đánh quá mạnh khiến hắn ta bay về phía sau, cả cái ghế cũng vỡ tan.
“A a a... tay của tôi...”