Lập tức có người kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc, Uông Tuấn Thần đắc ý nhìn người quản lý, tiếp tục gào lên: “Bố tao chính là Uông Đỉnh Thành, tao là người Mỹ gốc Hoa Hạ, bây giờ tao bị gãy tay, con mẹ mày lại còn bắt tao dừng tay, mày là cái thá gì chứ...”
Người quản lý có chút sợ hãi, anh ta lập tức nhìn Uông Tuấn Thần, quả đúng là có nét giống với ông trùm giải trí Uông Đỉnh Thành thường xuyên xuất hiện trên các trang tin tức.
Uông Đỉnh Thành còn là ông chủ của tập đoàn Đỉnh Thành ở thủ đô, chủ yếu hoạt động trong ngành giải trí, sản phẩm âm nhạc và phim ảnh thuộc tập đoàn của ông ta luôn nằm trong top đầu trong bảng xếp hạng trong nước.
Các ngôi sao tuyến một, tuyến hai đa phần đều thuộc tập đoàn Đỉnh Thành, hơn nữa Uông Đỉnh Thành cũng là người Mỹ gốc Hoa Hạ, có quan hệ rất tốt với Hollywood, ông ta cũng được coi là nhân vật lớn ở thủ đô.
Người quản lý có chút hoảng sợ, vội vàng xin lỗi: “Anh Uông, xin lỗi, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, tôi sẽ chịu trách nhiệm mọi tổn thất hôm nay...”
“Bốp!”
Uông Tuấn Thần dùng tay trái tát thẳng mặt người quản lý: “Mày là cái thá gì chứ, đủ tư cách xin lỗi tao sao!”
“Hắc Tử đánh nó trước đã, rồi xử lý thằng kia sau!”
Người đàn ông tên Hắc Tử kia, hung hăng cười một tiếng, lại nhắm thẳng mũi người quản lý mà đánh tới.
Thế nhưng, khi nắm đấm của Hắc Tử còn chưa chạm tới mũi người quản lý, một nắm đấm khác nhanh hơn đã đánh thẳng vào nắm đấm của Hắc Tử.
“Răng rắc!”
Tiếng xương bị gãy kêu lên giòn giã, Hắc Tử thảm thiết hét lên, cả người lùi về phía sau, bàn tay tung ra nắm đấm của hắn ta lúc này đang không ngừng run lên, những ngón tay vặn vẹo sai vị trí, chảy máu đầm đìa.
“Tay của tôi, tay của tôi gãy rồi...”
Mãi tới lúc này, người đàn ông đó mới kêu la thảm thiết.
“Lũ rác rưởi, hai thằng mày xông lên...”, Uông Tuấn Thần gào lên, rồi nhanh chóng lùi về phía sau.
Hai người còn lại nhìn nhau, rồi từng người bọn họ rút con dao bấm từ trong túi ra.
Nhìn thấy dao, những người đứng hóng hớt nhanh chóng chạy lùi về phía sau, người quản lý nhìn thấy con dao liền muốn ngất luôn.
Đã dùng tới dao rồi, nếu có người thương, hoặc nếu có người mất mạng, thì nhà hàng coi như đi luôn.
Ông chủ anh ta có quan hệ rộng thì có thể mở lại một quán khác, nhưng còn anh ta chắc chắn sẽ mất luôn cái chức quản lý.
Thế nhưng, lúc này anh ta nào dám đứng ra can ngăn, mà vội vàng trốn về phía sau.
“Thằng ranh, nhìn thấy chưa hả, hẳn hai con dao đấy, mày chết chắc rồi...”
Nhìn thấy hai con dao sáng loáng xuất hiện, Uông Tuấn Thần tự tin hẳn.
Diệp Phàm không mấy vui vẻ liếc nhìn một cái, quay đầu qua nói với hai chị em nhà họ Tô và Diệp Vi Vi: “Lùi về sau đi, cẩn thận bị dính máu!”