Ngay cả Diệp Phàm đứng bên cạnh cũng không nói nên lời, có đánh chết anh cũng không ngờ Tô Linh Lung và Tô Thiến Viên lại có gia cảnh hiển hách như vậy.
Ngũ đại gia tộc cũng đã rất khủng, nhưng đặt trước quốc gia đương nhiên cũng chỉ thuộc dạng tép riu, nếu như muốn đấu lại, chỉ có một kết cục duy nhất:
Tiêu thành mây khói!
Khi Tô Linh Lung lấy một quyển sổ nhỏ màu đỏ ra để chứng minh thân phận của mình, Hoàng Xương Bình liền bị doạ tới vỡ mật, là một phó cục trưởng cục cảnh sát thủ đô, ông ta đã nhiều lần làm nhiệm vụ bảo vệ đại nội.
Đương nhiên sẽ không thể nhìn nhầm quyển sổ nhỏ màu đỏ này được.
“Cô Tô, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, quay về rôi sẽ lập tức từ chức ngay, mong cô thứ lỗi cho tôi...”
Hoàng Xương Bình tự tát mình mấy cái, rồi dùng giọng ăn năn cầu xin. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Không cần Tô Linh Lung phải lên tiếng, Hoàng Xương Bình đã chủ động xin từ chức, đủ thấy ông ta sợ tới mức nào.
“Xin từ chức?”
Tô Linh Lung lạnh lùng cười: “Không phải chúng tôi là phần tử khủng bố sao? Không phải ông định bắt chúng tôi sao?”
“Ông chủ Uông, người bạn tốt của ông còn định để tôi làm người phụ nữ của con trai ông ta, ông nói xem tôi có phải ngoan ngoãn nghe lời, an phận gả vào nhà họ Uông hay không, nói không chừng phó cục trưởng Hoàng còn có thể làm người chứng hôn nữa đấy...”
Hoàng Xương Bình run bắn người, ông ta sắp phát khóc tới nơi, lòng vô cùng căm phẫn Uông Đỉnh Thành.
Chuyện này không phải đạp đổ bát cơm của ông ta, mà đã đạp thẳng ông ta vào chảo lửa luôn rồi, người đó chỉ cần thở một cái cũng có thể tiêu diệt ông ta gọn ghẽ.
“Cầu xin cô Tô cho tôi một cơ hội!”
Hoàng Xương Bình cúi thấp người, rồi đột nhiên quay sang tát mạnh một cái thẳng mặt Uông Đỉnh Thành.
Uông Đỉnh Thành cũng không né tránh, bởi ông ta cũng đã bị doạ sợ.
“Bốp bốp bốp!”
Những cái bạt tai liên tiếp giáng xuống, đến khi khoé miệng của Uông Đỉnh Thành rớm máu, Hoàng Xương Bình lại có một hành động khiến mọi người phải kinh ngạc hơn.
Ông ta rút khẩu súng của mình ra, nhắm thẳng vào hai chân của Uông Đỉnh Thành, bóp cò!
“Phằng phằng!”
“A!”
Uông Đỉnh Thành kêu la thảm thiết, cả người ngã lăn ra đất, hai chân chảy đẫm máu, một mùi máu tanh nồng xộc lên.
Thế nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại, Hoàng Xương Bình lại hướng nòng súng sang Uông Tuấn Thần bắn thẳng vào chân hắn ta!
Máu cộng với dòng nước màu vàng bốc mùi đồng thời chảy xuống từ người Uông Tuấn Thần.
Hắn ta sợ chết, sợ tới mức đái ra quần!
Hai bố con hắn ta nằm cơ quắp trên mặt đất kêu la thảm thiết.
Thế nhưng, Tô Linh Lung vẫn không nói một lời, lạnh lùng đứng nhìn tất cả những chuyện đang xảy ra.
Hoàng Xương Bình cắn răng, lại lần dịch chuyển hướng của nòng súng, lần này ông ta tự dí thẳng vào vai trái của mình.