“Thế nào rồi hả chị, chắc chắn Diệp Phàm không phải kiểu người có nhiều ham muốn sắc dục đâu, có lẽ hai người có mâu thuẫn gì thôi, hoặc là bởi vì có chuyện không thể để người khác biết, vả lại em còn nhớ anh ấy đã nói làm xong chuyện ở thủ đô sẽ lập tức quay về thành phố Cảng”.
Tô Thiến Viên mở miệng phân tích, Diệp Phàm đã từng giúp mình nên cô ta không muốn đối địch với Diệp Phàm.
Chuyện không thể để người khác biết?
Xong chuyện sẽ về thành phố Cảng liền?
Hai mối nghi ngờ luôn đắn đo trong đầu, Tô Linh Lung càng nghĩ càng thấy không đúng, bất chợt trong đầu cô ta lóe lên một ý nghĩ.
Không lẽ Diệp Phàm đã biết thân phận của mình?
Cô ta và Diệp Phàm có hôn ước từ nhỏ, việc này thì trong nhà họ Tô, chỉ có cô ta, bố cô ta và ông nội Tô Quốc Phong biết mà thôi, đến cả Tô Thiến Viên cũng không biết được.
Lúc trước ở nhà hàng Tây Hồ cũng là lần đầu tiên thân phận của cô ta được tiết lộ, có lẽ Diệp Phàm đã biết được chuyện gì đó, dù sao chính cô ta cũng đã biết người có hôn ước từ nhỏ với mình là Diệp Phàm.
Nên có thể Diệp Phàm cũng đã biết thân phận của cô ta, chỉ là lúc trước không biết mà thôi.
Nhưng bây giờ có khả năng anh đã biết rồi nhưng nghĩ đến việc Diệp Phàm đã kết hôn, lại rất yêu thương Hàn Tuyết.
Tô Linh Lung khẽ nhếch miệng cười, cô ta gần như có thể chắc chắn Diệp Phàm cố ý làm như vậy.
Khiến cô ta ghét bỏ anh, thậm chí còn để ông nội cô ra mặt ra tay với nhà họ Diệp, hủy bỏ hôn ước từ nhỏ giữa hai người.
Như vậy thì bản thân sẽ không bao giờ có thể đến làm phiền Diệp Phàm nữa.
Bằng không, nhân lúc Diệp Phàm đến thủ đô, chuyện hôn ước từ nhỏ giữa cô ta và Diệp Phàm sớm muộn gì cũng bị tiết lộ.
Bởi vì quyền thế của ông nội, nhà họ Diệp sẽ phải giải thích với họ, nếu làm không tốt thì sẽ gây ra ảnh hưởng xấu tới Diệp Phàm.
“Hừ, tính toán thật thâm sâu, đến cả tôi đây cũng bị lừa!”, Tô Linh Lung kiêu căng hừ một tiếng.
“Chị, bị lừa gì vậy?”, Tô Thiến Viện vội hỏi.
“Không có gì, ăn xong rồi thì chúng ta đi thôi!”, Tô Linh Lung gõ nhẹ đầu cô một cái.
“Vậy chị còn để ông nội tìm Diệp Phàm không?”
“Đương nhiên rồi, nhưng không cần đến ông nội, mình chị là được rồi!”
Muốn cô ta bỏ qua như vậy à, đâu có dễ! Trong lòng cô ta cũng rất ấm ức.
Lúc nhỏ, cô ta đã biết ngay từ khi mình còn chưa được sinh ra thì đã bị hứa hôn với Diệp Phàm, hơn nữa anh còn bị đồn đãi là một đứa trẻ quái thai.
Nhưng mà đó là lúc nhỏ, chưa hiểu chuyện, tuy trong lòng không chấp nhận được nhưng không biết phải bày tỏ làm sao.
Sau này lớn lên một chút, lại nghe nói Diệp Phàm đã bị đuổi ra khỏi dòng họ nên chuyện này cũng từ từ bị quên lãng.
Nhưng càng lớn lên, việc hứa hôn này càng như cây kim ghim trong lòng, đâm vào trong tim khiến đến tận hôm nay cô ta cũng chưa từng yêu đương bao giờ.
Sau đó biết được chuyện Diệp Phàm ở rể, lúc đó cô ta vừa tức giận, vui mừng, lại khinh thường… đủ thứ tâm trạng đều trào lên, cuối cùng biến thành bình tĩnh.