Âu Dương Ngọc Quân không có số điện thoại của Hạ Ngọc Thiền, sau khi hỏi rõ ở nhà hàng nào thì an tâm để cho bảo vệ đứng đợi xe cứu thương đến, cậu ta xông thẳng qua giao lộ.
Bên này, Hạ Ngọc Thiền nãy giờ vẫn không thấy mấy người Hạ Sương Nhi tới thì bắt đầu lo lắng.
Lúc này, Lưu Tú Cầm mới nói: “Cô cứ đứng đây đợi một lát, tôi sẽ dặn phục vụ một tiếng là để tí nữa hẵng bưng đồ ăn lên, nếu không lúc bọn họ đến thì đồ ăn cũng nguội!”
“Được ạ, để tôi gọi điện thoại thử…”, Hạ Ngọc Thiền vội nói, gấp gáp lấy điện thoại ra tìm số của Hạ Sương Nhi để liên lạc.
Lưu Tú Cầm đi vào trong nhà hàng, vừa quay đầu đi đã nở một nụ âm độc.
Lần đầu gọi không có ai bắt máy, đến lần thứ hai còn chưa kịp nghe âm thanh thông báo trong điện thoại là Hạ Ngọc Thiền đã thấy Âu Dương Ngọc Quân chạy tới đầy hớt hãi.
“Cậu Âu Dương, sao anh lại đến đây?”, Âu Dương Ngọc Quân vừa dừng lại, Hạ Ngọc Thiền vội hỏi.
“Lưu Tú Cầm đâu? Lâm Tú Cầm có phải ở cùng dì không?”, Âu Dương Ngọc Quân trầm giọng hỏi.
“Bà ấy vừa vào tìm nhân viên phục vụ rồi, nói là…”
Chị ta còn chưa kịp nói hết câu, Âu Dương Ngọc Quân đã chạy thẳng vào trong nhà hàng, vừa nhìn đã thấy Lưu Tú Cầm đang đứng nói chuyện với nhân viên phục vụ.
Âu Dương Ngọc Quân bước nhanh tới, giơ tay bóp chặt lấy cổ Lưu Tú Cầm: “Nói mau, Hy Hy và Sương Nhi đang ở đâu?”
Âm thanh căm phẫn tràn đầy sát ý đều khiến những người bên cạnh giật mình, dường như Âu Dương Ngọc Quân đã cho rằng Lưu Tú Cầm chính là hung thủ.
Sự xuất hiện của Lưu Tú Cầm chắc chắn không đơn giản, bà ta có thể ám sát Diệp Phàm mấy lần thì việc ra tay với Hy Hy không phải là không thể.
Người phụ nữ này vô cùng tàn nhẫn và thâm độc.
“Ô ô ô…:
Lưu Tú Cầm bị bóp chặt cổ, dần dần bị khó thở, không nói ra lời, gắng sức đánh vào cánh tay Âu Dương Ngọc Quân.
Mấy người xung quanh đều giật mình, nhân viên phục vụ đứng bên cạnh vội vàng giữ lấy cánh tay Âu Dương Ngọc Quân: “Mong cậu bình tĩnh lại, vị khách này sắp không thở được rồi!”
Lúc này, sắc mặt Lưu Tú Cầm bị ứ máu đỏ ửng, toàn thân bắt đầu tím tái vì ngạt thở, cảm giác sắp chết cận kề.
Âu Dương Ngọc Quân đã có ý muốn giết người, nếu đúng là do bà ta ra tay, Hy Hy có bị thương tổn gì thì cậu ta cũng không quan tâm đến Hàn Tuyết hay Diệp Phàm gì nữa.
Thế nhưng Âu Dương Ngọc Quân vẫn nới lỏng tay một chút để Lưu Tú Cầm có thể lấy được hơi.
Vừa mới hít thở lại được, Lưu Tú Cầm đã rất tức giận: “Mày là đồ biến thái giết người! Tao biết mày có không thích tao, nhưng chuyện gì tao cũng không biết. Tao phải kiện mày, kiện mày tội đánh người!”
Lưu Tú Cầm hét lớn, Hạ Ngọc Thiền bên ngoài cũng nghe thấy vội vàng chạy vào.
“Bà không biết sao?”
Âu Dương Ngọc Quân phẫn nộ vô cùng: “Vậy để tôi nói với bà, Hy Hy và Sương Nhi bị xe tông ở ngã tư, nhưng sau đó lại bị bắt cóc, hơn nữa là do người của nhà họ Lâm ở thủ đô, bà nói không biết, tôi thấy chắc là bà muốn chết rồi!”
“Cái gì?”, Lưu Tú Cầm kinh hãi la lên.