Một lát sau, cả người anh đều tràn ngập sát ý, khiến Diệp Hiền bên cạnh cũng nhíu mày theo.
Loại chuyện thù sâu oán nặng gì mà khiến Diệp Phàm cả người đều mang theo sát khí như vậy.
“Ngọc Quân, cậu bình tĩnh lại trước, tôi sẽ điều toàn bộ lực lượng ở thành phố Cảng. Ngày mai tôi giải quyết xong chuyện bên này sẽ lập tức quay về, đối phương có lẽ là nhắm vào cậu, tôi…”
Diệp Phàm cúp điện thoại, sau đó gọi cho Hoắc Thanh Thanh, Lý Thế Hằng, Diêm Thiết Sơn, thậm chí gọi cho cả Tần Tiểu Điệp.
Sau đó anh gọi điện cho Hàn Tuyết, kể tóm tắt mọi việc.
Diệp Phàm nghe rõ tiếng cốc rơi bên trong điện thoại, Hàn Tuyết vô cùng tức giận.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Tuy chỉ mới nghi ngờ nhưng cũng có mấy phần chắc chắn, việc này có dính dáng đến Lưu Tú Cầm!
Diệp Phàm báo cho cô là để muốn cô cẩn thận với Lưu Tú Cầm, thứ nhất là không được tin tưởng lời bà ta nói, thứ hai là nếu phát hiện bà ta thì để Long Linh xử lý bà ta.
Ở vùng ngoại thành thành phố Cảng, một chiếc xe việt dã màu đen đang tiến nhanh đến bến tàu bên bờ biển, xe chạy rung lắc khiến Hạ Sương Nhi dần tỉnh dậy.
Cô ta vừa mở mắt đã thấy Hy Hy vẫn còn hôn mê, bên cạnh còn có một người đàn ông to lớn giắt súng ở bên thân mình.
Hạ Sương Nhi cắn chặt răng, mạnh mẽ giơ tay giật lấy khẩu súng, nhắm vào người đàn ông đó la lớn: “Dừng xe, nếu không tôi nổ súng, dừng xe lập tức!”
Bên trong xe, Hạ Sương Nhi cầm súng lục giơ vào tên đô con và hét to, cô ta chưa từng dùng súng bao giờ.
Nhưng chưa ăn thịt lợn thì ít nhất cũng thấy lợn chạy rồi chứ?
Hạ Sương Nhi đột nhiên tỉnh táo lại, làm tên đô con không ngờ tới, lượng thuốc mê mà bọn chúng đã dùng đến một con heo cũng bị ngất xỉu, một người bình thường thì phải ít nhất mười hai tiếng mới tỉnh lại.
Mà lúc này mới hơn một tiếng đồng hồ, nhưng Hạ Sương Nhi lại đột nhiên tỉnh dậy.
Đương nhiên gã ta không biết được trong cơ thể Hạ Sương Nhi vẫn còn sót lại không ít linh nhũ thạch dược khi Diệp Phàm trị Chung độc cho cô ta.
Nhũ thạch dược này không ngừng cường hóa thân thể của cô ta, tuy là một cô gái yếu đuối, thế nhưng tố chất cơ thể tốt hơn một người đàn ông rất nhiều.
Thế nhưng, dù bị họng súng ngắm trúng, tên đô con không hề sợ hãi.
Ngược lại, gã ta cười nói như không hề hấn gì: “Người đẹp ơi, cây súng này chơi không vui, chỗ anh đây có cây to này, đợi một lát xuống xe anh cho người đẹp chơi đùa”.
“Ha ha ha…”
Trong buồng xe phát ra tiếng cười to, tên đô con lái xe cùng với tên ngồi ở phó lái hai người càn rỡ cười to.
“Một cây không đủ thì chỗ anh cũng có, chắc chắn to hơn cây của nó, để em chơi, ha ha ha…”, tên đô con ngồi ở phó lái cười không ngừng, gã ta không định giúp đỡ gì đâu, đối với gã ta mà nói, việc Hạ Sương Nhi cầm súng uy hiếp giống như một màn tấu hài vậy.
Hạ Sương Nhi hiểu được những lời vô liêm sỉ kia, gương mặt tức giận đỏ lên, nhưng cô ta lại giơ ngón tay kéo cò súng xuống một cái.
“Răng rắc!”, âm thanh súng ống lên đạn vang lên.
“Mau dừng xe, bằng không tôi nổ súng!”, Hạ Sương Nhi lớn tiếng hét.
Lần này, tên đô con ngồi ở phía sau sắc mặt đột nhiên thay đổi, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Lập tức đưa súng cho tôi! Chúng tôi nhiều người như vậy cô em thắng không nổi đâu, không nghe lời coi chừng chúng tôi sẽ hiếp trước rồi giết sau cô em đó!”