“Nói tao biết, rốt cuộc mày đã giao dịch với người Tịch Quốc như thế nào, nếu như dùng cách bán đứng quốc gia và dân tộc, thì cả chi nhà mày chết chắc rồi!”
Diệp Phàm đoán Diệp Tử Long chắc chắn đã có một vụ giao dịch rất lớn, bằng không người Tịch Quốc sẽ không đưa gen i cho hắn ta dùng!
Diệp Tử Long nghe vậy, mặt liền biến sắc, vì hắn ta không thể làm bại lộ chuyện hợp tác với người Tịch Quốc, một khi bại lộ có giết chết Diệp Phàm thì đã sao chứ?
Vì hắn ta cũng không thể giữ nổi mạng sống của mình, hắn ta hung hăng nói: “Diệp Phàm, đánh không lại thì đừng nói linh tinh, tao không hiểu mày đang nói gì, tốt nhất là chịu chết đi!”
Diệp Tử Long vô cùng kinh ngạc, Diệp Phàm sao lại biết được cái này, gen i là chuyện tuyệt mật.
Dù gì chuyện này một khi bại lộ sẽ tạo nên một trận sóng to gió lớn, Diệp Phàm không thể nào biết được.
Nhưng mà, bất kể như thế nào thì hắn ta cũng phải giết chết Diệp Phàm, không thể để chuyện này bị lộ ra ngoài được.
Diệp Chấn Đình đang ngồi ở hàng ghế trên cũng thay đổi sắc mặt, điều này chứng tỏ lời nói của Diệp Phàm có liên quan rất lớn đến ông ta.
Diệp Phàm, phải chết!
Diệp Phàm nhắc đến thuốc biến đổi gen i thì tất cả mọi người đều ngơ ngác không biết là gì.
Tuy nhiên, một người đàn ông trung niên đứng trong đám người ánh mắt lóe lên một cái rồi lẳng lặng gửi đi một tin nhắn.
“Diệp Tử Long, giao dịch với người Toei Kato, lương tâm của mày bị chó ăn rồi sao...”, Diệp Phàm tức giận nói trong lúc đang giao đấu với Diệp Tử Long.
“Mày không hiểu thì đừng có nói linh tinh, đi chết cho tao”, Diệp Tử Long cả người toát ra một khí thế vô cùng mạnh mẽ, Diệp Phàm bị gãy cánh tay trái, nên chỉ có thể đấu với hắn ta bằng một tay, vô cùng thiệt thòi.
“Bịch”.
Diệp Phàm bị đánh bay ra ngoài rồi phun ra một ngụm máu.
Diệp Tử Long đi lại gần, sắc mặt vô cùng hung dữ. Hắn ta không hề sợ đau, bởi vì gen i đã tổ chức lại tế bào trong cơ thể, khiến cho dây thần kinh đau của hắn ta bị thoái hóa. Không phải một đòn tấn công vô cùng mạnh mẽ thì hắn ta không hề cảm nhận được một chút cảm giác đau đớn nào.
Một loạt chiêu thức nhanh như chớp được Diệp Tử Long đánh ra, như cuồng phong bão táp hướng phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm lấy một tay chặn lại, rồi vững vàng lui về phía sau, sắc mặt anh lúc này vô cùng nặng nề, Diệp Tử Long giống như một cỗ máy chiến đấu vậy.
Sức lực quá kinh khủng, trừ phi anh có thể đánh nội thương hắn ta, chứ không thì anh chính là đang chiến đấu với một tấm thép chuyển động, làm sao có thể thắng được.
“Bịch”.
Lại phun ra máu một lần nữa, Diệp Phàm bị đá bay ra ngoài, đau đớn khiến cho sắc mặt anh trở nên dữ tợn.
“Được rồi, con trai Tử Long của tôi, dũng cảm nhất trên đời, tuổi lại còn trẻ, thực lực này có thể sánh bằng Tiểu Tông Sư, haha...”, Diệp Hùng cười lớn, vẻ mặt đắc ý không gì sánh bằng.
“Không sai, Tử Long chính là “Chân Long” của nhà họ Diệp chúng ta, không giống với ai đó, sinh ra đã là một đồ bỏ đi”, Diệp Thục Trân hét lớn rồi nhìn Chu Tình một cách giận dữ.
“Đệt...”, Diệp Thánh tức giận rồi muốn xông lên phía trước nhưng lại bị Chu Tình cản lại.