Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Tôi nói, tôi nói, cậu đừng có đến đây”, Lưu Tú Cầm hoảng sợ hét lớn, bà ta không thể nào già rồi mà không bảo vệ được trinh tiết của mình được.
Nhưng mà, A Uy giống như không nghe thấy gì vậy, bộ dáng của Lưu Tú Cầm vẫn vô cùng thướt tha, vừa hay phù hợp với khẩu vị của hắn ta.
“A, Diệp Phàm về rồi, Diệp Phàm về rồi...”, Lưu Tú Cầm bị dọa hét lớn rồi nói liên thanh.
“Đứng lại”.
Bà ta vừa dứt lời thì Lâm Thanh Đế hét lớn, A Uy lập tức lùi lại vị trí ban đầu.
Diệp Phàm, hắn ta cũng đoán được là Diệp Phàm, ngoài anh ra thì hắn ta không nghĩ được Lưu Tú Cầm có được tin tức hữu dụng nào nữa.
Hắn ta biến thành bộ dạng như con quỷ bây giờ, tất cả đều là do Diệp Phàm. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Một cảm giác phẫn nộ đến tận cùng tỏa ra từ người Lâm Thanh Đế, hắn ta nhìn chằm chằm Lưu Tú Cầm: "Nói, hắn ta ở đâu?"
“Ở khu biệt thự số một, hôm nay vừa về đến nơi”, Lưu Tú Cầm nói.
“Chỗ các người ở?”, Lâm Thanh Đế nhìn chằm chặp bà ta: “Không phải bà bị đuổi ra rồi hay sao? Ngay cả cửa lớn của biệt thự đó còn không được vào thì sao mà biết được hắn ta về rồi?”.
“Tôi mua chuộc một tên bảo vệ ở đó, cậu ta nói với tôi thế...”, Lưu Tú Cầm nói.
“Hóa ra là thế...”
Lâm Thanh Đến suy nghĩ, biết được Diệp Phàm về thành phố Cảng rồi, nhưng lại không thể nào tấn công vào khu biệt thự số một đó được.
Thực lực của Diệp Phàm, hắn ta vô cùng rõ ràng, ngay cả Lâm Phố cũng bị giết chết rồi, trong tay hắn ta bây giờ không có cao thủ nào có thể giết chết được Diệp Phàm, chỉ còn cách phục kích anh thì mới được.
Nếu không, kể cả có phái một đoàn Tiểu Tông Sư đến giết Diệp Phàm thì cũng chỉ thất bại mà thôi.
“Thanh Đế, cậu có kế hoạch gì không?”
“Tốt nhất là giết Diệp Phàm và Âu Dương Ngọc Quân luôn”, Lưu Tú Cầm cay nghiệt nói.
Lâm Thanh Đến ngẩng đầu nhìn chằm chằm bà ta, rồi cưởi khẩy: “Lưu Tú Cầm, có phải bà còn giấu tôi chuyện gì không, không nói ra hết...”
“Tôi... không có, tuyệt đối không có...”, Lưu Tú Cầm xua tay.
“Haha, nếu mà bà nói ra thì tôi sẽ đưa thuốc giải độc Song Đan cho bà...”
Lâm Thanh Đế vỗ tay một tiếng, lập tức có một người rời đi, đến khi trở lại thì trong tay đã cầm theo một hộp gấm.
Lâm Thanh Đế cầm lấy hộp gấm đó, sau khi mở ra, bên trong có chứa một viên thuốc màu trắng.
“Nhìn thấy chưa, đây là thuốc giải độc, chỉ cần bà nói cho tôi biết, tôi sẽ đưa cho bà ngay...”, Lâm Thanh Đế nhấc chiếc hộp gấm lên.
Lưu Tú Cầm vô cùng kích động, nhưng lại không đến lấy, bà ta sợ nhỡ như Lâm Thanh Đế đưa thuốc giả cho mình thì bà ta lỗ lớn rồi.
“Thế nào, sợ đồ giả sao?”, Lâm Thanh Đế chế nhạo: “Nếu đã như thế thì tôi sẽ hủy nó luôn, dù gì cũng chỉ là một viên thuốc giải độc mà thôi, bí mật của bà cứ mang đi gặp Diêm Vương đi”.