Phá Quân Mệnh

Lưu Tú Cầm dùng hết sức để bắt được nó, rồi đặt trước mũi ngửi.

Nói ra cũng lạ, viên thuốc này toát ra mùi thuốc bắc nhưng sau khi bà ta hít hai hơi thì lại cảm nhận được một cảm giác vô cùng dễ chịu.

Kể từ khi bị ép uống độc Song Đan đó xong, bà ta cứ cảm thấy ngứa ngáy khắp người, chỉ lo lắng rằng cơ thể sẽ bị lở loét, nên cả đêm không được ngủ yên.

Viên thuốc màu trắng này, khiến cho bà ta cảm thấy vô cùng thoải mái, nên cắn răng rồi lập tức để nó vào miệng, không cần nước mà cứ thế nuốt xuống.

“Thoải mái”.

Thật sự rất thoải mái, Lưu Tú Cầm chỉ cảm thấy trong người mát lạnh, cả người như tràn trề sức lực.



“Được rồi, có thể nói được rồi”, Lâm Thanh Đến cười như không cười nói.


“Tối mai, hội thương mại thành phố Cảng sẽ tổ chức một buổi họp hữu nghị giữa các tập đoàn. Địa điểm tổ chức là ở trên tàu du lịch Tissot. Hàn Tuyết sẽ tham gia buổi tiệc này, bên cạnh nó có một người phụ nữ bảo vệ cho nó. Còn muốn làm như thế nào thì cậu tự mình nghĩ đi, tôi chỉ có một yêu cầu, chính là không được khiến Hàn Tuyết bị thương”, Lưu Tú Cầm trầm giọng nói.

Số người biết được tin tức này không nhiều, nhưng bà ta có cách lấy được.

Là mẹ ruột của chủ tịch công ty Công Nghệ Tuyết Phàm, ở công ty không khó để bà ta nắm được thông tin lịch trình của Hàn Tuyết.

Lâm Thanh Đế trầm tư suy nghĩ, hắn ta chưa từng nghĩ đến việc cùng phục kích Diệp Phàm và Âu Dương Ngọc Quân, hai người cùng nhau kết hợp lại thì độ nguy hiểm vô cùng cao.

Phải để cho hai người đó lần lượt bị phục kích, mới là cách làm an toàn nhất.

Lâm Thanh Đế nhìn Lưu Tú Cầm: “Bà đi đi, cứ yên tâm đợi cậu chủ đây mã đáo thành công”.

“Được, Lưu Tú Cầm tôi chúc cậu mã đáo thành công”, Lưu Tú Cầm vô cùng vui mừng, bà ta sớm đã muốn rời khỏi cái nơi chết tiệt này rồi.

Lưu Tú Cầm được người khác dẫn ra ngoài, sau khi bà ta đi thì Lâm Thanh Đế nở một nụ cười vô cùng độc ác.


“Thuốc giải?”

“Ở đâu mà có thuốc giải chứ, đây là những gì mà bà mong muốn có được, muốn được chết sớm, haha...”

Lâm Thanh Đế cười vô cùng nham hiểm, độc Song Đan được tạo ra nhờ việc nấu chảy các chất độc lại với nhau, thuốc giải lấy ở đâu cơ chứ?

Viên thuốc màu trắng mà Lưu Tú Cầm nuốt xuống kia cùng là một loại thuốc độc, khổ thân bà ta còn nghĩ đó là thuốc giải.

Tại khu nghỉ dưỡng San Fino, sau khi Diệp Phàm và Âu Dương Ngọc Quân đến, dưới sự giúp đỡ từ mấy người đàn em của Tần Tiểu Điệp, hai người đi vào căn phòng của Lưu Tú Cầm.

Vali của bà ta ở đây, một số đồ trang sức thì vẫn còn trên bàn, thậm chí còn có một chiếc bánh hamburger đang ăn dở.

Kiểm tra kĩ càng một lượt thì nhóm người của Diệp Phàm khẳng định, bà ta vẫn sẽ quay lại.

Ở bên ngoài, sau khi được đưa trở lại bờ, Lưu Tú Cầm không quay về khách sạn ngay mà thay vào đó, bà ta chạy đến một nhà hàng thịt nướng, gọi vài chai bia, vài xiên thịt rồi ăn một cách vui vẻ.

Không phải bà ta kì quái, mà sợ hãi nhiều ngày như vậy cũng nên được giải tỏa rồi.

Uống đến khi say choáng váng mới đứng dậy, bà ta đã đặt vé máy bay để sáng mai bay thẳng đến đảo Hải Nam.

Lần này nếu không nhận được tin tức Diệp Phàm chắc chắn đã chết, thì bà ta sẽ không quay lại nữa, hơn 10 triệu tiền mặt, đủ để bà ta sống trong một thời gian dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận