Loạng choạng về đến khách sạn, Lưu Tú Cầm quẹt thẻ mở cửa, cũng không bật đèn lên mà nương theo ánh đèn tường đi vào phòng.
Bà ta cảm giác như mình nhìn thấy hai người, nghĩ là phục vụ nên lập tức mắng: “Mau cút ra ngoài, không được cho phép mà đã vào, cẩn thận tôi kiện các người, mau cút đi”.
“Tách”.
Đèn phòng được bật lên, rồi một tiếng hét giận dữ truyền đến: “Lưu Tú Cầm, không nhận ra bọn tôi sao?”
“Diệp Phàm... Âu Dương Ngọc Quân...”
Lưu Tú Cầm, tỉnh rượu ngay lập tức.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Bên trong khách sạn, Lưu Tú Cầm hét lớn, bà ta cảm giác như mình gặp phải quỷ rồi, làm sao có thể nhìn thấy Diệp Phàm và Âu Dương Ngọc Quân ở đây chứ?
Hơi men trong bà ta gần như tan ngay lập tức.
"Chạy!"
Sau khi tỉnh táo, suy nghĩ đầu tiên của bà ta là chạy, lấy dùng hết sức để chạy!
Nhưng làm sao bà ta có thể chạy trốn được?
Thân hình Âu Dương Ngọc Quân lóe lên, trực tiếp nắm lấy vai bà ta, túm bà ta phải quay lại.
"A..."
Lưu Tú Cầm gào lên: "Cậu làm gì vậy! Đồ bất lịch sự, cưỡng hiếp phụ nữ nhà lành, tôi phải gọi cảnh sát tới bắt cậu..."
Lưu Tú Cầm hét lên, bà ta sợ chết khiếp, ý đồ dùng tiếng thét của mình để thu hút sự chú ý của người bên ngoài.
"Chát..."
Âu Dương Ngọc Quân tát thật mạnh vào mặt bà ta, Lưu Tú Cầm thét chói tai, trên mặt hiện lên cả dấu một bàn tay đỏ như máu.
Một cái tát, miệng trực tiếp chảy ra máu, từ đó có thể thấy Âu Dương Ngọc Quân đã tát mạnh đến cỡ nào!
Một cái tát mà vẫn chưa hết giận, Âu Dương Ngọc Quân giơ tay liên tiếp tát mấy cái.
Lưu Tú Cầm hét lên trong đau đớn, khuôn mặt đã sưng tấy, trông vô cùng thê thảm.
"Dừng lại, dừng lại đi...", Lưu Tú Cầm hét lên, hàm răng bị đánh đến mức lung lay, bà ta giống như một bà điên, hoàn toàn khác với một phu nhân nhà giàu vừa rồi.
Âu Dương Ngọc Quân dừng lại, đá bà ta ngã xuống đất.
Lưu Tú Cầm trực tiếp kêu khóc lớn: "Súc sinh, các người là súc sinh..."
"Diệp Phàm, tôi là mẹ chồng của cậu, các người cấu kết lén lút đánh tôi, tôi sẽ tố cáo với Hàn Tuyết, bảo nó ly hôn với cậu...", Lưu Tú Cầm điên cuồng, trong lòng tức giận đến cực điểm, đồng thời cũng sợ hãi đến cùng cực, bà ta sợ chết!
“Ly hôn?”, Diệp Phàm cười lạnh: “Nói đi, Hy Hy ở đâu! Nói ra thì chúng tôi có thể để bà chết một cách nhẹ nhàng, không nói thì... ha ha...”
Tiếng cười đầy sát khí khiến Lưu Tú Cầm lạnh cả sống lưng.
Sự kinh hãi bao phủ cả mặt bà ta, chuyện của Hy Hy đúng là có liên quan đến bà ta, nhưng làm gì bằng chứng xác thực. Hôm đó bà ta và Hạ Ngọc Thiền đi phía trước, hoàn toàn không tiếp xúc với hai người Hy Hy.
Có lẽ đám Diệp Phàm chỉ suy đoán thôi, đúng vậy, chỉ là suy đoán!
“Cậu nói nhảm! Ngày đó tôi đi cùng với Hạ Ngọc Thiền, hai người Hy Hy bị bắt cóc thì sao tôi biết được, chỉ là trùng hợp thôi! Chắc chắn là do kẻ thù của cậu làm đó!”, Lưu Tú Cầm hét lớn, bà ta không thể thừa nhận.