Phá Quân Mệnh

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Hoắc Thanh Thanh rất tức giận, Diệp Phàm lại đẩy cô ta qua một bên, cười nói: “Tôi sẽ dạy dỗ cô ta, để tránh khi về sư môn, cô lại bị cô ta ức hiếp”.

Diệp Phàm vội tiến lên, tung một quyền đánh về phía nắm đấm của Phương Dao.

“Ầm!”, một quyền đã đẩy lui được Phương Dao.

“Sao có thể như vậy?”, Phương Dao kinh ngạc, cô ta vốn xem thường đám đàn ông phàm tục, sao anh ta có thể mạnh như vậy được.

Cô ta luyện võ từ nhỏ, có lần xuống núi, lúc ăn cơm thì gặp trúng mấy tên đàn ông bàn bên cạnh nói chuyện quá lớn tiếng khiến cô ta khó chịu.

Cô ta đã thẳng tay đánh gãy tay bọn họ sau đó nghênh ngang rời đi, từ đó cô ta càng coi khinh đám đàn ông thô tục!




Nhưng sao Diệp Phàm lại mạnh như vậy? Một quyền đã đánh lui được mình?

Thế nhưng Diệp Phàm không để cô ta có nhiều thời gian nghĩ ngợi, anh không dừng bước, tung ra Bát Cực Quyền ngay lập tức, ở gần dễ tấn công.

“Bùm…”

“Đồ hèn mạt, khốn nạn…”

Phương Dao bị đánh bay, nhưng vẫn mở miệng mắng chửi, lúc này trong lòng cô ta vô cùng tức giận.

Diệp Phàm phóng tới sát người cô ta, thẳng tay đánh vào ngực đối phương.

Về bản chất thì khi hai người đánh nhau chiêu thức gì cũng có thể dùng, nhưng rõ ràng thực lực Diệp Phàm mạnh hơn cô ta nhiều.

Mà anh lại cố ý dùng chiêu này, chọn chiêu thức lưu manh áp sát cơ thể này khiến cô nổi giận!


Hoắc Thanh Thanh đứng một bên che miệng cười, Diệp Phàm tính ra cũng không phải người xấu nhưng cũng không thể nói là người bình thường được.

“A… Tên đàn ông khốn nạn, tôi giết anh…”

Diệp Phàm lại lần nữa áp sát, bịch một tiếng đã đánh bay cô, lần này là đụng phải ngực trái.

“Kêu cái gì mà kêu, hai cái cộng lại còn không to bằng một cái của Thanh Thanh, thảo nào mà điêu ngoa như vậy, hóa ra là phú bà, có cả sân bay riêng à…”

Diệp Phàm lớn tiếng châm chọc, Phương Dao ngực phập phồng tức giận, thiếu chút nữa là hộc máu.

Ánh mắt cô ta không kiềm được mà nhìn qua ngực Hoắc Thanh Thanh một lượt, của cô ta đúng là không to được như Hoắc Thanh Thanh.

Hoắc Thanh Thanh nghe vậy thì không nhịn được mà mắng một tiếng lưu manh, mặt hơi ửng hồng.

“Tên khốn, tôi giết anh…”, Phương Dao tức giận đến cực điểm, đưa tay tháo trâm cài tóc xuống, hét lên một tiếng đâm về phía Diệp Phàm.

Cây trâm lóe lên ánh sáng sắc bén dưới bóng đêm, sắc mặt Diệp Phàm lạnh như băng, nghiêng đầu, tay cướp lấy cây trâm vừa đâm tới.

Tay kia thì nhanh chóng đánh vào cánh tay Phương Dao, cô ta cảm giác cánh tay mình như bị cây sắt đánh trúng vậy.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận